Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 149


trước sau

Chương 149

Lâm Diệp híp mắt lại, bỗng nhiên cười nói: “Nếu đã như vậy, công tử ngài nếu không để ý, có thể ngồi thưởng thức một chút.”

“Vậy ta sẽ không khách sáo.” Đại công tử cười một tiếng, rồi ngồi xuống, lấy một đôi đũa qua, rồi ăn ngốn nghiến, quả thật là không khách sáo một chút nào, nhìn bộ dạng kia của hắn ta, quả là giống như đi vào nhà mình vậy.

Ngay cả Mộ Vãn Tô đi theo ở một bên cũng hơi ngơ ngác, dường như hoàn toàn không nghĩ tới, đại công tử lại có thể cảm thấy hứng thú đối với những thức ăn này.

Thân phận như hắn ta, thiên hạ có sơn trân hải vị gì chưa ăn qua?

Mộ Vãn Tô không hiểu, nàng ta liếc mắt nhìn Lâm Diệp một cái, thấy đối phương chỉ là một thiếu niên có Chân Võ tam trọng cảnh thì yên lòng.

Tuy Lâm Diệp cũng thấy khó hiểu với mục đích mà một nam một nữ này tới, nhưng thấy hai người sau khi đi vào, cũng không bộc lộ ý đồ gây rối gì, trong lòng cũng hơi ổn định.

Nhưng trước khi chưa thăm dò được mục đích đến của đối phương, hắn cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.

“Ta đi ngủ đây.” Bỗng nhiên, Hạ Chí đứng dậy, tự mình quay đầu bước đi.

Chẳng biết từ khi nào, nàng đã dùng mũ che đậy lại dung nhan, cũng không có gây ra quá nhiều sự chú ý của Mộ Vãn Tô, chỉ xem nàng là muội muội của Lâm Diệp.

Duy chỉ có đại công tử lơ đãng liếc mắt nhìn bóng lưng của Hạ Chí, hình như nhận ra được điều gì, lông mày cau lại khó mà nhận ra, nhưng cuối cùng lắc đầu, tiếp tục kẹp lấy từng miếng thịt thú mà nhai.

Lâm Diệp nhìn tất cả chi tiết nhỏ này ở đáy mắt, thấy Hạ Chí không làm ra phản ứng gì đặc biệt, trong lòng

cũng thầm thở phào một hơi.

“Tiểu huynh đệ, có muốn làm một ly hay không?” Đại công tử cười mời Lâm Diệp, trong tay chẳng biết từ lúc nào, còn lấy ra một bầu rượu, mùi rượu bốn phía say lòng người.

“Vậy ta cũng không khách sáo.” Lâm Diệp cười híp mắt đi lên phía trước ngồi xuống, một dáng vẻ vui sướng tự nhiên.

Mộ Vãn Tô ở bên cạnh thấy vậy, không nhịn được nhìn Lâm Diệp thêm một cái, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một vẻ kinh ngạc, có thể ở trước mặt đại công tử, còn giữ được bình tĩnh như thế có thể không có mấy người.

Huống chi, đây còn là một thiếu niên ở trong nơi hoang vu hẻo lánh, vậy thì càng hiếm thấy hơn.

Tuy có hơi bất ngờ trước sự điềm tĩnh của Lâm Diệp, nhưng khi nhìn thấy Đại công tử lấy ra bình rượu thì sắc mặt Mộ Vãn Tô có chút thay đổi.

“Đại công tử…”

Mộ Vãn Tô không kìm được lên tiếng, trên chân mày hiện lên sự lo lắng.

“Không sao!”

Đại công tử khua tay ngăn cản lời nói của Mộ Vãn Tô, rồi sau đó hắn ta cầm bình rượu rót cho Lâm Diệp một ly.

Chỉ thấy rượu có màu xanh đậm, oánh ánh long lanh như hổ phách, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng và liên tục, thấm vào lòng người.

Lâm Diệp ngắm nhìn ly rượu, đôi mắt sáng rực: “Rượu ngon!”

Vừa rồi hắn nhìn thấy hết biểu hiện của Mộ Vãn Tô, hắn đại khái đoán được hoặc là rượu này có độc mạnh hoặc đây là loại rượu đắt tiền hiếm có.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện