Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 184


trước sau

Chương 184

Khi thấy Lâm Diệp bước vào, trong nhà trọ có rất nhiều ánh mắt sáng rực, tất cả đều đổ dồn vào chiếc túi da thú to lớn như con người trong tay của Lâm Diệp.

Nhưng cũng có một số người biết điều thu lại ánh nhìn, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi dám một mình cầm cái túi da thú nặng khoảng trăm cân này, vốn rất nổi bật, chỉ cần không ngu ngốc thì đều biết thiếu niên này là người rất lợi hại.

“Ở trọ ư?”

Độc Nhãn Cự Hán đang ngồi sau quầy, mơ hồ hỏi.

“Ở trọ.”

Lâm Diệp mỉm cười và gật đầu.

“Một đêm hai mươi đồng.”

Độc Nhãn Cự Hán liếc nhìn Lâm Diệp, ông ta vừa dứt lời thì có không ít tiếng cười ồ lên.

“Độc Nhãn Long! Ông lại bắt đầu cắt cổ khách rồi ư? Cũng không nghĩ xem con mắt của ông vì sao mà bị mù.”

Độc Nhãn Cự Hán hoàn toàn không quan tâm đến những tiếng cười đó, ông ta chỉ nhìn Lâm Diệp và từ đầu đến cuối không giải thích gì.

“Được!”

Lâm Diệp thẳng thắn lấy ra hai mươi đồng đưa cho ông ta và hỏi: “Phòng ở đâu?”

“Đêm nay ở đó là của ngươi rồi.”

Độc Nhãn Cự Hán giơ ngón tay lên chỉ vào góc tầng hai, sau đó ông ta lờ đờ cầm vò rượu lên uống.

Lâm Diệp mỉm cười: “ Đa tạ!”

Hắn quay người cầm cái túi da thú rồi đi thẳng lên lầu.

Nhìn theo bóng dáng Lâm Diệp đi vào trong phòng, một tên mập say khướt bỗng nhiên bước đến trước quầy và nói: “Đây là một con cừu béo nhỏ hiếm có, trên người lại có rất nhiều hàng, ít nhất cũng phải là con số này.”

Dứt lời, hắn ta giơ bốn ngón tay

rồi khoa tay múa chân trước mắt Độc Nhãn Cự Hán.

Độc Nhãn Cự Hán hoàn toàn không cảm nhận được, ông ta vẫn chỉ uống rượu của mình. Một lúc lâu sau, ông ta liếc xéo tên mập kia rồi nói: “Tiêu Bàn Tử! Ngươi ở bộ lạc Thanh Dương cũng khoảng sáu năm rồi phải không? Chẳng lẽ ngươi định ở lại đây cả đời sao?”

Tiêu Bàn Tử chợt thay đổi nét mặt: “Ông có ý gì?”

Độc Nhãn Cự Hán thở dài và nói: “Hãy nghe ta, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, thiếu niên đó không dễ đối phó đâu.”

Suy nghĩ giây lát, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Không! Là rất không dễ đối phó.”

Sắc mặt Tiêu Bàn Tử thay đổi, lát sau hắn ta mới cười gượng và nói: “Ta hiểu rồi.” Sau đó hắn ta quay người rời đi.

Độc Nhãn Cự Hán nheo mắt nhìn Tiêu Bàn Tử đi ra khỏi nhà trọ, nói cũng đã nói rồi, còn tên mập này có hiểu hay không cũng không có liên quan gì đến ông ta.

Độc Giác Cự Hán nâng ly rượu và ngắm nhìn rượu màu hổ phách đang gợn sóng, ông ta lẩm bẩm: “Dạo này không yên bình…”

Cùng lúc đó, tại Hiệu buôn Ngô Thị.

Là một trong những hiệu buôn đứng đầu trong bộ lạc Thanh Dương, Hiệu buôn Ngô Thị có thể nói là giàu có và có phong độ nhất, có nền tảng rất vững chắc. Ông chủ đứng phía sau nghe nói là một nhân vật lớn nào đó trong thành Đông Lâm của Đế Quốc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện