Chương 191
Người trung niên mặc cẩm bào chau mày, nói: “Xin lỗi! Chưởng Quỹ đang bận nên có lẽ giờ không thể đến gặp công tử.”
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mặc đồ vải bố lại muốn trực tiếp gặp Chưởng Quỹ, đúng là những kẻ không biết trời cao đất dày. Chẳng lẽ hắn cho rằng Chưởng Quỹ của Thạch Đỉnh Trai thì có thể tùy tiện gặp được ư?
“Ồ! Không sao, ta có thể đợi.”
Lâm Diệp thản nhiên nói, dường như hắn không nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của người trung niên mặc cẩm bào.
Người trung niên mặc cẩm bào càng nhíu chặt mày, thái độ cũng thay đổi lạnh lùng hơn, nói: “Công tử! Không biết trên tay người có bảo vật hiếm gì mà cần Chưởng Quỹ phải đích thân đến đây?”
Lâm Diệp cười và nói: “Có phải ông thấy ta không xứng gặp Chưởng Quỹ của ông?”
Người trung niên mặc cẩm bào thản nhiên nói: “Ta nào dám, chỉ là ta thấy những vật phẩm trong tay công tử không phải là quá quý hiếm, nếu mang ra bán thì hoàn toàn không cần Chưởng Quỹ phải đích thân đến.”
Dứt lời, ông ta kiêu ngạo chỉ vào chiếc túi da thú to lớn mà Lâm Diệp đang mang theo, nói: “Nếu ta không nhìn nhầm thì bên trong có ba mươi mốt bộ da lông hung thú, cùng với một số vật phẩm như gân xương, móng vuốt… Ngoài ra, còn có khoảng chục loại linh tài, đúng không?”
Lâm Diệp ngạc nhiên nói: “Đúng là có mắt nhìn.”
Người trung niên mặc cẩm bào hờ hững nói: “Công tử! Làm ngành nghề của bọn ta thì không thể so sánh thị lực và khứu giác với người bình thường được. Có lẽ với ngươi thì những vật phẩm này có giá trị rất cao, nhưng với Thạch Đỉnh Trai thì cộng hết những vật phẩm này chỉ có thể đổi lấy bốn ngàn đồng mà thôi, cùng lắm chỉ có thể mua một linh khí bình thường.”
Ông ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Vậy nên công tử có thay đổi chủ ý hay không?”
Lâm Diệp lắc đầu: “Ta thấy tốt nhất là ông nên đi thông báo cho Chưởng Quỹ, không
Người trung niên mặc cẩm bào thấy mình kiên nhẫn giải thích đến mức độ như vậy mà thiếu niên đứng trước mặt vẫn bộ dạng không hiểu, ông ta lộ vẻ mặt không vui, lạnh lùng nói: “Công tử! Đi thong thả, không tiễn.”
Chẳng khác nào là đang đuổi người rồi.
Lâm Diệp ngẩn người, bất lực nói: “Đại thúc này! Ta không biết sao ông lại nổi giận, nhưng nếu ông làm như vậy thì có hơi mất phong thái rồi.”
Người trung niên mặc cẩm bào cười trong tức giận: “Một thiếu niên nhỏ bé như ngươi lại nói ta không có phong thái ư?” Trong lời nói xen chút nghiêm nghị.
Lâm Diệp cười và nói: “Ta chỉ nghĩ rằng ông có thể đi báo trước, nếu ta thật sự đến đây để gây chuyện thì chẳng phải ông có thể đuổi ta ra ngoài hay sao?”
Người trung niên mặc cẩm bào đã mất kiên nhẫn, ông ta hoàn toàn không nghe Lâm Diệp giải thích, xua tay nói: “Người đâu? Mời vị công tử này rời khỏi đây.”
Ngay sau đó, hai tu giả đang hộ vệ gần đó chạy đến.
Thấy vậy, Lâm Diệp không khỏi cảm thấy bất lực. Hắn đã nói đủ lời thành khẩn rồi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương lại hoàn toàn không quan tâm đến lời thỉnh cầu của hắn.
Lâm Diệp thở dài nói: “Đại thúc! Ta nghĩ lát nữa ông chắc chắn sẽ hối hận cho mà xem.”
Sắc mặt người trung niên mặc cẩm bào tối sầm lại, hét lên dữ dội: “Còn không ra tay đuổi tên tiểu tử điên cuồng này ra ngoài.”
Hai tu giả trao đổi ánh mắt với nhau, một trái một phải vươn tay bắt lấy Lâm Diệp.