Chương 198
Chỉ thấy Diêm Chấn nghiêm nghị xúc động nói: “Nếu chuyện này Vãn Tô cô nương cũng biết, kính xin công tử nói thẳng, không cần lo lắng về bất kì hiểu lầm gì, cho dù là một rắc rối lớn, chúng ta cũng phải thương nghị ra một đối sách,”
Mộ Vãn Tô hoàn toàn không nói gì, Diêm Chấn quá hợp tác…
Vẻ mặt Lâm Diệp trang nghiêm, hắn hít sâu một hơi giống như đang định nói cái gì đó. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Điều này làm cho Lâm Diệp không khỏi nhướng mày, nhưng lại khiến cho Mộ Vãn Tô bất ngờ mỉm cười, đây là ông trời hỗ trợ!
Diêm Chấn đứng dậy, nói: “Lúc này còn có người hấp tấp gõ cửa, chắc chắn là có chuyện quan trọng phát sinh.” Nói xong, ông ta đã mở cửa.
Có một người thị giả đứng ngoài cửa với vẻ mặt kinh ngạc
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Diêm Chấn trực tiếp hỏi.
“Khởi bẩm chưởng quỹ, chưởng quỹ Ngô Đức Dũng của hiệu buôn Ngô thị mang theo một đám người đến nói muốn chúng ta giao một người ra ngoài.”
Thị giả nhanh chóng nói.
Diêm Chấn sửng sốt, sắc mặt trầm xuống:
“Giao người nào? Chẳng lẽ Ngô Đức Dũng hắn là tới xoi mói?”
Giờ phút này Lâm Diệp đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tiền bối, bọn họ hẳn là vì đối phó tại hạ mà đến.”
Ý cười trên khóe môi của Mộ Vãn Tô nhất thời cứng lại, làm sao nàng ta có thể không rõ được. Chuyện thứ hai Lâm Diệp đang muốn nói chính là có liên quan đến hiệu buôn Ngô thị này?
Lại bị thằng nhóc này lừa một phen!
Mộ Vãn Tô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nhìn thấy lúc này Diêm Chấn kinh ngạc nói: “Bắt ngươi? Tại sao lại như vậy?”
Lâm Diệp
Đồng thời, hắn cũng nói lần này mình vừa mới tiến vào bộ lạc Thanh Dương, thì bị hiệu buôn Ngô thị truy bắt. Không còn sự lựa chọn nào khác, hắn mới không thể không đến Thạch Đỉnh Trai tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ngay lập tức Diêm Chấn nhíu mày: “Thì ra là như thế.”
Hắn cũng cảm thấy sự tình có chút khó giải quyết, chủ nhân sau lưng hiệu buôn Ngô thị chính là một đại nhân vật trong thành Đông Lâm. Cho dù là Thạch Đỉnh Trai, cũng không dễ dàng trở mặt với loại cường hào ác bá này.
Chỉ là vừa nghĩ đến quan hệ giữa Lâm Diệp và đại công tử Thạch Hiên. Diêm Chấn biết việc này ông ta nhất định phải giúp, nhưng cũng phải trả giá không ít.
Trong khoảng thời gian ngắn, Diêm Chấn cũng không thể không do dự, ánh mắt nhìn về phía Mộ Vãn Tô.
Mộ Vãn Tô cũng cảm thấy đau đầu, bản lĩnh gây họa của thằng nhóc này thật lớn. Hắn vừa mới tiến vào bộ lạc Thanh Dương, đã nháo ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu đại công tử biết chuyện này, có hối hận lúc trước đã đưa lệnh bài ra ngoài hay không?