Khắc họa hoa văn chính là dấu hiệu riêng độc quyền chỉ hoa văn sư mới có.
Vị tộc trưởng cao lớn này tên gọi Tiêu Nhậm Thiên, ông rất rõ ràng điều này.
Hồi nãy do quá nhiều năm chưa được nhìn thấy hoa văn sư, nên trong lúc nhất thời trông thấy động tác của Tiêu Trần trong lòng có chút hốt hoảng, thậm chí không dám tin vào mắt.
Hoa văn...!
Chẳng lẽ thiếu niên gầy yếu này là một vị hoa văn sư sao?
Chắc chắn không phải!
Hoa văn sư chân chính ai mà không phải người cao quý, được khắp nơi tôn sùng, cho dù ở các thành thị lớn cũng được coi là người có địa vị cao.
Mà thiếu niên trước mắt này xem chừng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, quần áo trên người mộc mạc đến mức keo kiệt.
Tựa hồ không có chút nào ăn khớp với hình tượng hoa văn sư trong truyền thuyết.
Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, cố gắng xoa dịu xúc động trong lòng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xem.
Nhìn thấy động tác Lâm Diệp thành thạo, vẻ mặt chuyên chú mà ung dung, sự hiếu kỳ của Tiêu Nhậm Thiên đột nhiên sinh ra không kìm nén được.
Thiếu niên xa lạ này đến từ đâu? Hắn có thế hóa giải nguy cơ của thửa ruộng này sao?
Không khí yên tĩnh, chỉ có Lâm Diệp đang cúi người trong thửa ruộng, ngón tay không ngừng phác họa lên mặt đất ướt át phì nhiêu của thủa ruộng từng đường vân chằng chịt mà sống động.
Cử chỉ thiếu niên ưu nhã phiêu dật như linh xà khởi vũ, thiên mã hành không.
Những thôn dân này đã xem đến ngây ngẩn, nghi ngờ trong lòng dần biến mất, thay vào đó dâng nên một loại chờ mong không hiểu được.
Trong lúc không ai chú ý, hoàng hôn đã khuất, không trung được bao phủ bởi màn đêm như mực.
Từng ngôi sao lấp lánh tỏa ra tia sáng mát lạnh, một vầng trăng tròn như khay bạc treo tít tận cao, cùng trút xuống nhân gian ánh sáng trong veo của mình.
Ngay trong lúc này, đầu ngón tay Lâm Diệp dùng lực, vạch nhẹ trên bức họa màu vàng huyền diệu mà thần bí kia.
Phù.
Giống như đang hô hấp, bức họa vẽ từ bột phấn màu vàng chợt sáng ngời, bắn ra một cột sáng thẳng tắp.
Xuyên thẳng trời cao!
Trong lòng thôn dân trấn động, đồng tử mở lớn, giống như bị mê hoặc, mà ánh mắt dồn hết về cột sáng phóng thẳng lên trời kia.
Trong bóng đêm, ánh trăng bạc giống như bị gọi lại, từng đợt một như thủy triều hội tụ tại nơi cuối cùng của cột sáng.
Ánh trăng mông lung, càng tụ càng nhiều, giống như một hồ nước trong vắt mỹ lệ, kì ảo mà thánh khiết, làm rung động toàn bộ thôn dân.
Từ khi sinh ra, bọn họ vẫn sống ở Vân Phi thôn, đã bao giờ được