Chỉ vẻn vẹn vài nhịp thở, tiếng gầm của dã thú vang lên như sấm từ xa, chói tai, khiến lũ chim trong rừng giật mình bay tán loạn.
“Không ổn rồi! Là báo tuyết đốm!”
Vẻ mặt của Chu Trung thay đổi, dựa vào kinh nghiệm đi săn nhiều năm, khiến hắn ta có thể dựa vào tiếng rống mà nhận ra ngay, cuộc tấn công lần này chính là từ một con báo tuyết!
Cơ thể con thú này to bằng con trâu, toàn thân trắng như tuyết, Lâm Diệp nhiều đốm đen, tính tình hung dữ, gian trá.
Năm đó, Liên Như Phong, hộ vệ thống lĩnh ở trong thôn đã bị một con báo tuyết tấn công.
Khi đó, Liên Như Phong đã có được cấp độ “Nội tráng” tu vi, nhưng cho dù như vậy, hắn ta vẫn suýt chết ở trong miệng của con báo tuyết, như vậy có thể biết được con vật này hung hãn lợi hại cỡ nào.
Quả nhiên khi nghe thấy cái tên báo tuyết, sắc mặt tất cả những thôn dân khác đều thay đổi, bọn họ siết chặt vũ khí trong tay, vô cùng lo lắng.
Bọn họ làm sao tưởng tượng được bầu không khí yên bình trên đường đi lại bị một con báo tuyết phá vỡ chứ.
Tình hình này quá nguy hiểm, nếu không để ý, có lẽ cái mạng nhỏ này cũng phải bỏ lại nơi đây.
Vù!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đám người chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân hình trắng như tuyết đã xẹt qua rừng cây, nhanh như chớp, hung hăng lao về phía người cầm đầu Chu Trung.
Tốc độ quá nhanh!
Cho dù Chu Trung đã sớm có phòng bị nhưng cũng phản ứng chậm một nhịp, hắn ta vừa giơ con dao dài trong tay lên được một nửa, thì một cái miệng như chậu máu đã từ trên không cắn tới.
Chu Trung gần như sắp gặp nạn, nhưng lúc này, thân hình tuyết trắng kia gầm lên một tiếng đau đớn, động tác nhào đến đột nhiên đình trệ, lập tức ngã xuống đất.
Lúc này, mọi người mới có thể thấy rõ đây đúng là một con báo tuyết đốm, có điều lúc bấy giờ, một mũi tên đã cắm vào chân sau của nó, máu chảy ròng ròng.
Rõ ràng chính một mũi tên này đã cứu được một mạng của Chu Trung.
Rống ~
Nhưng mà còn chưa đợi mọi người hết sợ hãi, bọn họ đã nhìn thấy con báo tuyết đốm gầm hét lớn một tiếng, rốt cuộc hung tính vẫn không giảm, lập tức bật dậy và lao tới một lần nữa.
Mùi tanh xộc thẳng vào mặt, giống như báo hiệu của cái chết, khiến cho đám người của Chu Trung hoảng sợ, không ngừng lui ra phía sau.
Bạch!
Gần như là cùng lúc, một mũi nhọn màu xanh từ trên trời rơi xuống, thế giống như phá núi, theo một góc độ chính xác, mạnh mẽ chém vào cổ con báo tuyết đốm.
Phốc!
Một dòng máu cao ba thước bắn ra tung tóe, lập tức nhìn thấy đầu con báo tuyết đốm bị ném lên không trung, toàn thân mất khống chế mà ngã rầm xuống mặt đất.
“Như vậy là chết rồi à?”
Đám người của Chu Trung run lên, có chút không thể tin được, đây là một con báo tuyết đốm đó.
Ngay cả người vốn có cấp độ tu vi Nội Tráng như Liên Như Phong cũng suýt chết ở trong miệng nó, nhưng bây giờ chỉ với một người, một tên, một đao đã giết chết nó ngay tại chỗ rồi.
Lúc này, Lâm Diệp đã cầm con dao găm màu xanh biếc ở trong tay, đi tới bên cạnh xác của con báo tuyết đốm, vung tay cắm mũi dao vào tim của con báo tuyết đốm, lập tức máu tươi chảy ra ròng ròng.
Đồng thời, Lâm Diệp lấy một cái túi da ra, đựng đầy máu tươi vào trong đó.
Báo tuyết đốm không phải là một con dã thú bình thường mà là một con thú dữ hạng nhất, trái tim của nó chứa đựng sức mạnh vô cùng dồi dào, dù dùng làm thuốc hay ăn vào thì cũng có tác dụng không nhỏ đâu.
Sau khi đựng đầy máu tươi vào trong túi da, lúc này Lâm Diệp mới chịu dừng tay, quay đầu lại nói: “Mọi người, máu của báo tuyết đốm này là đồ tốt đó, đừng