“Tìm một cơ hội, nhất định phải tiến vào rừng sâu núi thẳm một lần nữa, nếu có thể gặp phải một vài hung thú để tôi luyện đao pháp vậy thì càng tốt…”
Trong đầu Lâm Diệp nảy ra một suy nghĩ.
Thực chiến không chỉ có thể rèn luyện võ kỹ, cũng có thể rèn luyện nghị lực, lòng dũng cảm và kinh nghiệm của một người, một tu giả không hiểu chiến đấu nhất định không thể tu hành xa hơn.
Trải qua nỗ lực bảy ngày, toàn bộ thực linh cốc thôn Phi Vân được thu gặt xong, thống kê một chút đoán chừng có hơn sáu ngàn cân.
Mặc dù thiếu một chút ít so với với những năm qua nhưng các thôn dân cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Bọn họ cũng đều biết sau trải qua nạn sâu bệnh đó còn có thể thu được nhiều linh cốc như vậy tuyệt đối đáng được ăn mừng.
Vì Lâm Diệp thanh trừ sâu bệnh có công, mỗi nhà mỗi hộ trong thu phân phát linh cốc thu được cho Lâm Diệp không ít, con số lên tới gần trăm cân.
Ngày bình thường, những linh cốc thu được này phải đem làm hàng hóa, áp tỉa đến bộ lạc Thanh Dương ngoài ngàn dặm đổi vật dụng phục vụ cuộc sống.
Có điều lần này đã không còn ai dự định làm thế, nguyên nhân bây giờ các thôn dân cũng đều hiểu, mặc dù có hơi lo Lâm Diệp có thể làm được hay không, nhưng đây là quyến định của trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, bọn họ cũng không phản đối.
Thời gian yên bình kéo dài, trong lúc vô tình đã gần một tháng trôi qua kể từ lúc giết chết hai người Lỗ Đình.
Lâm Diệp ngoại trừ dạy những đứa trẻ trông thôn kia tập võ thì đều dùng thời gian vào việc tu luyện.
Trải qua khoảng thời gian tôi luyện này, tu vi tầng thứ ba “khai phủ” Chân Vũ Tam Trọng kia của Lâm Diệp đã vô cùng hùng hậu, sức chiến đấu cũng lớn mạnh gấp đôi ngày xưa.
Lúc này khiến hắn lần nữa chạm tới Tiền Kỳ, một đao có thể thoải mái giết chết đối phương.
Tu luyện “Tiểu Minh thần thuật” cũng hiệu quả rõ rệt, khiến thần hồn Lâm Diệp càng lớn mạnh và cô đọng, chỉ thiếu một bước là có thể thắp sáng một ngôi sao trong thức hải.
Có điều dù vậy, thần hồn lớn mạnh cũng mang cho Lâm Diệp chỗ tốt cực lớn, ít nhất mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba tiếng, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất cứ khó chịu và mệt mỏi nào, trong lúc vô hình tiết kiệm rất nhiều thời gian cho Lâm Diệp.
Hơn nữa linh hồn lớn mạnh khiến hắn tôi luyện và lĩnh hội “bí quyết Lục Tự Đao” cũng trở nên dễ dàng hơn, loại biến hóa này ngược lại có phần khiến Lâm Diệp vui vẻ, càng nhận thức được chỗ bất thường của Tiểu Minh Thần Thuật.
Ngoại trừ rèn luyện tu vi, tôi luyện võ đạo, Lâm Diệp cũng không từ bỏ tu luyện Linh Văn Chi Đạo, mỗi ngày tất nhiên sẽ rút ra thời gian nhất định để rèn luyện tốc độ, bút lực và kỹ xảo khắc dấu linh văn.
Tiếc nuối duy nhất là sau khi cây bút khắc màu xám tro và cuốn sách cũ cùng biến mất ở đó, Lâm Diệp bây giờ vẫn còn thiếu một cây bút khắc tiện tay.
Nếu không dựa vào một ít linh tài bây giờ hắn sưu tập được ngược lại có thể dung