Thiên Kiêu Ngạo Thế

63: Lò Mặc


trước sau


Ùng ục...!
Trong sân nhà, một đống cây rụng lá cháy hừng hực, một cái nồi lớn gác trên đống lửa bốc lên khói trắng, sôi sùng sục.

Trong nồi sắt đang nấu mấy chục loại linh tài, có máu thịt của hung thú, cũng có một ít thảo dược.

Đây không phải là đang chế thuốc, mà là đang dung luyện linh mặc.

Theo thông thường mà nói, linh văn sư dung luyện linh mặc, cần "lò mặc" chuyên biệt, là đặc biệt đúc ra để dung luyện linh mặc.

Một vài lò mặc quý báu, thậm chí bên trong khắc dấu rất nhiều bức hoạ linh văn, trang nghiêm và linh khí cũng không có gì khác biệt.

Nhưng hôm nay Lâm Diệp cũng không có cách nào luyện chế lò mặc, muốn dung luyện linh mặc, cũng chỉ có thể dùng nồi sắt trước.

Linh mặc dung luyện ra như vậy hiệu quả tầm thường, hơn nữa vô cùng lãng phí linh tài, nhưng dù gì có thể dùng được thì dùng.

Giống như bây giờ, thứ Lâm Diệp đang dung luyện chính là "xích hoả linh mặc".


Cách điều chế xích hoả linh mặc rất thường thấy, nhưng dùng linh tài không giống nhau, linh mặc luyện chế ra hiệu quả quả thật hoàn toàn khác nhau.

Ví dụ như cùng là một loại linh tài "hoa tử dương" luyện chế ra xích hoả linh mặc, thì phẩm cấp phân chia cao thấp, hoa tử dương ba lá thường gặp nhất, nhưng hiệu quả bình thường, hoa tử dương chín lá lại ít ỏi nhất, hiệu quả cũng cao nhất.

Một lò "xích hoả linh mặc" do Lâm Diệp luyện chế này, phẩm tương của các loại linh tài chỉ có thể tính là bậc trung, không cao không thấp, nhưng đã đủ để thoả mãn nhu cầu của hắn.

Trong khi dung luyện linh mặc, trong tay Lâm Diệp cũng không nhàn rỗi, đang cầm một khúc xương dài khoảng nửa thước, ước chừng lớn bằng cây đũa, toàn thân màu tím đậm, mài từng lần một trên đá mài dao.

Một khúc xương màu tím đậm, lấy từ xương đùi của hung thú "chim trĩ núi mỏ sắt", bản thân nó chính là một loại linh tài rất là quý giá.

Chỗ quý giá của nó chính là có thể luyện chế bút khắc!
Bút khắc, đầu bút nhọn sắc bén như đao, là công cụ quan trọng để khắc dấu bức hoạ linh văn, cho nên lại được gọi là văn đao.

Đánh giá một cây bút khắc tốt xấu, chỉ cần nhìn chất liệu của nó là được, bút khắc càng hảo hạng, thì cành dễ dàng khai thông cảm giác và linh lực của linh văn sư.

Giống như vậy, khi bút khắc hảo hạng khắc dấu linh văn, có thể khiến cho linh văn sư điều khiển chính xác sức mạnh của linh mặc, quỹ tích linh văn được khắc ra, bất kể là đậm hay nhạt, khéo hay vụng, cong hay thẳng, đều có thể hoàn toàn thoả mãn nhu cầu của linh văn sư.

Sau khi chiếc bút khắc màu xám tro do Lộc tiên sinh để lại biến mất, Lâm Diệp thiếu mất một cây bút khắc thuận tiện để rèn luyện đường nét linh văn.

Nhưng may mắn là lần này trong các con mồi thu được, đúng lúc có một con "chim trĩ núi mỏ sắt", xương đùi của nó chính là một linh tài luyện chế bút khắc.

.

ngôn tình hay
Xuỳ xuỳ!
Khúc xương màu tím đậm dưới sự mài giũa không ngừng của Lâm Diệp phát ra âm thanh ma sát, tia lửa khắp nơi, đã lờ mờ hiện ra hình dáng ban đầu của một cây bút khắc.


Ở bốn phía sân, khung xương của hung thú chất đống đầy ắp trắng như tuyết, thịt thú treo trên vách tường đã muối xong từ sớm, đầy ắp, có khoảng chừng hơn ngàn cân, giống như một ngọn núi thịt.

Ngoại trừ cái này ra, da thú, gân thú, cùng với các loại vảy cá, móng

nhọn, sừng thú tất cả đều được phân chia thành từng thứ, chất đống ngay ngắn trật tự.

Những thứ này cũng đều là bảo vật có giá trị không rẻ, có thể chế thuốc, dung luyện linh mặc, cũng có thể đem đi đổi thành tiền của.

Những thứ này chính là kết quả của sự cố gắng những ngày qua của Lâm Diệp.

Tiêu Thiên Nhậm một đoàn người bọn họ thu hoạch được mang về quá nhiều, chỉ riêng xác hung thú chia cho Lâm Diệp cũng gần ba mươi con.

Còn những mãnh thú, dã thú khác còn nhiều hơn, nhưng những thứ này đối với Lâm Diệp không có nhiều tác dụng lắm, toàn bộ đều chia cho mỗi một nhà trong thôn.

Cho nên những ngày qua không chỉ là một mình Lâm Diệp đang bận rộn, dân làng cũng đều ở trong nhà thức khuya dậy sớm muối thịt thú, chỉ sợ thời gian dài làm cho thịt thú bị hỏng.

Cũng mãi bận rộn cho đến hôm nay, Lâm Diệp mới mổ xẻ từng loại xác hung thú, loại bỏ tất cả bộ phận không dùng đến, chỉ giữ lại thứ có giá trị.

...!
Trong sân nhà tràn ngập mùi tanh nồng đậm, nhưng Lâm Diệp lại dường như không phát hiện ra, chuyên tâm mài giũa khúc xương màu tím đậm trong tay.

Khoảng chừng sau một nén nhang.


Cây bút khắc này đã hoàn toàn thành hình, lúc này Lâm Diệp mới đứng dậy, dùng nước suối trong rửa bề mặt bụi bặm của bút khắc, lộ ra hình dáng thật sự của bút khắc.

Dưới ánh mặt trời, cây bút khắc này mảnh và thẳng tắp, cả vật thể lộ ra màu tím đậm nhàn nhạt, thân bút đọng lại sự mộc mạc giản dị, ngòi bút như lưỡi dao, mỏng như cánh ve, hiện lên ánh sáng lạnh chói mắt.

Lâm Diệp tĩnh tâm cảm nhận cây bút khắc sản xuất từ trong tay mình này, chia ra từng luồng linh lực chuyển động trong đó, cảm nhận chỗ tinh xảo trong đó.

Rất lâu sau đó, khoé môi hắn mới lộ ra một nụ cười hài lòng, bản thân bút khắc cũng không có vấn đề, chỉ cần dùng thêm phương pháp và linh tài riêng biệt để rèn luyện nuôi dưỡng bút khắc một lần, thì xem như là đại công cáo thành.

Lúc này, nồi sắt trên ngọn lửa lớn phát ra âm thanh sôi sùng sục sắc nhọn, dường như muốn nổ tung.

Linh mặc sắp ra lò rồi!
Lâm Diệp lập tức không quan tâm đến những thứ khác, bắt đầu dập tắt đống lửa, nhìn nồi sắt nguội xuống, lúc này mới lấy ra một chiếc chén sứ trắng tinh sạch sẽ.

Ngập tràn một nồi linh tàu, bây giờ được luyện chế chỉ còn lại dưới đáy nồi một lớp chất lỏng như màu hổ phách, đỏ tươi trong suốt, bên ngoài giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy mù mịt, toả ra một mùi thơm thấm vào lòng người..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện