Vào lúc Lâm Diệp được chín tuổi.
Lần đầu tiên Lộc Tiên sinh dẫn hắn ra ngoài, rời đi nhà tù hầm mỏ này.
Nhưng chỉ được ba ngày sau đã phải trở về.
Trong ba ngày này, Lâm Diệp chấn động rất nhiều, hắn thấy được bộ dàng của thế giới bên ngoài, thấy được ánh mặt trời cùng với bầu trời xanh thẳm, từng dám mây trắng bồng bềnh.
Từ đó về sau, cách một khoảng thời gian, Lộc tiên sinh sẽ dẫn hắn ra ngoài một lần, lâu thì mười ngày, nhanh thì ba ngày sẽ lại trở về tòa nhà tù hầm mỏ này.
Mục đích của một chuyến ra ngoài cũng rất đơn giản.
Lộc tiên sinh muốn khắc dấu linh văn đồ án, cần ra ngoài tìm kiếm các loại linh tài.
Mà theo những lần ra ngoài, Lâm Diệp càng có thêm hiểu biết về thế giới này.
Điều duy nhất khiến hắn nghi ngờ là vì sao Lộc tiên sinh thà rằng ở lại tòa nhà tù hầm mỏ tăm tối không có ánh mặt trời mà cũng không nguyện ý lưu lại thế giới bên ngoài.
Tiếc nuối nhất của Lâm Diệp là cho đến tận khi nhà tù hầm mỏ biến mất hắn vẫn chưa tìm được đáp án chính xác.
nhà tù hầm mỏ bị phá hủy..
Vừa nghĩ đến đó, Lâm Diệp đang ngồi trước bàn học đột nhiên cảm thấy chua sót, trong đầu không kìm được hiện ra cảnh tượng thảm thiết từ ba tháng trước.
Ngày đó, hắn đang luyện tập khắc đồ án "Thanh Mộc Linh Văn", Lộc tiên sinh đang luyện chế một lò linh tài, miệng vẫn lải nhải lẩm bẩm gì đó.
Bên ngoài phòng, những thủ vệ không ngừng vung roi sắt nhuốm máu trong tay quất về những tên tù tội không chịu ra sức làm việc.
Tiếng quát mắng, tiếng kêu rên quăng quẩn trong không gian tăm tối.
Tình cảnh này vẫn giống như bao ngày khác, Lâm Diệp đã quen thuộc từ lâu.
Thậm chí hắn cũng không đi đồng tình với những kẻ tù tội nhìn như đáng thương mà thực chất bên trong vô cùng hung ác này.
Hôm ấy, có lẽ chỉ có Lộc tiên sinh có chút khác thường.
Từ nhỏ Lâm Diệp đã biết tình tình của Lộc tiên sinh rất xấu, táo bạo lại không có kiên nhẫn.
Từ nhỏ hắn đã bị Lộc tiên sinh chửi mắng vô số lần, lâu dần hắn cũng chẳng để ý, coi đây như việc thường ngày.
Bởi vì mắng thì mắng, nhưng Lộc tiên sinh chưa bao giờ đánh hắn.
Hơn nữa Lộc tiên sinh cũng chỉ chửi mắng mỗi khi hắn phạm lỗi mà thôi.
Cho đến một lúc, tính tình Lộc tiên sinh đột nhiên trở lên táo bạo trước nay chưa từng có, quăng vỡ rất nhiều đồ vật trong phòng, thậm chí ngay cả bút khắc "Thanh Khung Nhiên Kim" mà ông yêu thích nhất cũng lấy ra bẻ gãy.
Trong lúc Lâm Diệp cảm thấy kỳ lạ, chợt thất Lộc tiên sinh lấy ra một hòm gỗ cổ xưa, rồi nhanh chóng quăng vào trong đó một thanh đoản đao xanh biếc, một quyển sách ố vàng cùng với một cây bút khắc màu xám dài nửa thước, sau đó giao hòm gỗ cho Lâm Diệp đang sợ run.
Đến nay Lâm Diệp còn nhớ rõ, lúc đó vẻ mặt Lộc tiên sinh âm trầm bất định, phức tạp cực kì, có thống hận cũng có bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng cuối cùng biến về sắc mặt nghiêm túc.
Loại thần sắc nghiêm túc này Lâm Diệp chưa từng nhìn thấy xuất hiện trên người Lộc tiên sinh.
Có lẽ cả đời này hắn cũng không quên được tình cảnh lúc đó.
Lúc ấy, hai tay Lộc tiên sinh nắm chặt bả vai Lâm Diệp, ghì rất mạnh.
Lúc Lâm Diệp cảm giác như xương cốt của mình cũng sắp bị bóp vỡ, Lộc