Thiên Kiêu Ngạo Thế

74: Nhẫn Linh Khí


trước sau


Lâm Diệp tùy hứng nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì chắc là đám người Liên Như Phong cấu kết với đại chấp sự của Ngô Thị dược hành, bọn họ muốn chiếm đoạt ruộng đất vun trồng linh dược ở trong thôn Phi Vân chúng ta.”
Chiếm đoạt ruộng đất.

Tiêu Thiên Nhậm, Chu Trung và những người khác đều tức giận, toàn bộ thôn dân đều sống dựa vào duy trì ruộng đất.

Nào ngờ Liên Như Phong này lại lòng muông dạ thú, cấu kết với người ngoài mưu đồ ruộng đất, rõ ràng là không có ý định để cho những dân làng này được tiếp tục sống.

Cùng lúc đó, trong lòng bọn họ thầm vui mừng, cũng may có Lâm Diệp ở đây diệt sạch đám người Liên Như Phong trong chớp mắt, khiến cho âm mưu của bọn chúng cũng vỡ tan, nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Lâm Diệp không nhắc đến chuyện Huyết Tủy Sa với Tiêu Thiên Nhậm, hắn lấy ra Phá Tiêu Đao mang theo bên mình, lòng bàn tay dùng lực với một nhát của lưỡi đao màu xanh rạch bụng xác Ngô Hận Thủy, máu chảy lênh láng.


Hắn muốn làm gì đây?
Tiêu Thiên Nhậm và những người khác đều kinh ngạc, nhìn thấy nội tạng và máu tươi sặc sỡ lộ ra bên ngoài xác chết, bọn họ suýt nữa đã nôn ra ngoài.

Lâm Diệp không có vẻ gì là khó chịu, mặt mày vẫn rất tập trung.

Hắn dùng lòng bàn tay kiểm tra trên kinh lạc, phủ tạng của xác chết, hai tay nhuốm đầy máu đỏ.

Tiêu Thiên Nhậm bọn họ không chịu nổi cảnh thê thảm như vậy, tất cả đều quay đầu không dám nhìn.

Cũng may, chỉ trong chốc lát, Lâm Diệp đã đứng dậy đi đến hồ bơi cạnh sân luyện võ rửa tay và nói: “Tên này thật là lợi hại, đã tu luyện đến cấp bậc “Đại chu thiên” Chân Võ bát trọng cảnh rồi.”
Nhìn hắn có vẻ thoải mái nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh được, sở dĩ lúc nãy hắn rạch bụng xác chết là để kiểm chứng sức mạnh tu luyện của lão già đó.

Dù sao thì lão già này vẫn chưa đạt đến Linh Cương cảnh, toàn thân không có dấu vết tồn tại của "Cương khí", nhìn từ bên ngoài không thể phán đoán được cấp bậc tu luyện của ông ta lúc còn sống.

Sau khi nghiệm chứng xong, Lâm Diệp cuối cùng đã hiểu rõ, lão già này không chỉ lai lịch chưa chắc, mà tu luyện cũng rất xuất sắc.

Nếu lần này Hạ Chí không ra tay thì nói không chừng bản thận thật sự phải rơi vào trong tay của tên này.

Còn Hạ Chí đâu?
Tiểu nha đầu này lại giết chết một cường giả Chân Võ bát trọng cảnh, vậy nàng ta tu luyện chẳng phải càng lợi hại hơn sao?”

Tiêu Thiên Nhậm vẻ mặt nghiêm nghị, lo lắng nói: “Một nhân vật lớn chết trong làng chúng ta, sau này có để lại hậu họa hay không?”
Lâm Diệp lắc đầu nói: “Hiện giờ không thể xác định được, đợi thêm một thời

nữa ta sẽ đích thân đi một chuyến đến bộ lạc Thanh Dương thăm dò, đến lúc đó có lẽ sẽ đưa ra được nhận định.”
Tiêu Thiên Nhậm ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn đến bộ lạc Thanh Dương?”
Lâm Diệp nhún vai cười và nói: “Đương nhiên rồi! Không có Liên Như Phong bọn họ thì đương nhiên ta phải giúp mọi người đến bộ lạc Thanh Dương để đổi lấy đồ dùng hàng ngày.”
Tiêu Thiên Nhậm bừng tỉnh, trong lòng không khỏi cảm động, nói: “Lâm Diệp! Ta...”
Lâm Diệp vung tay cắt ngang: “Tiêu bá! Không cần phải nói lời đa tạ, nếu ta đã là một người dân trong thôn Phi Vân thì đó cũng là điều nên làm.”
Tiêu Thiên Nhậm hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc trong lòng: “Được! Sau này Lâm Diệp ngươi cần gì cứ nói.

Mặc dù thôn Phi Vân chúng ta nghèo, nhưng nếu ngươi cần giúp đỡ thì dù có liều mạng ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Đám người Chu Trung đứng cạnh cũng liên tục gật đầu.

Lâm Diệp mỉm cười, quay người bắt đầu kiểm tra “Chiến lợi phẩm” của những sân võ khác.

“Chiến lợi phẩm” lần này không có gì hay ho, phần lớn những thứ đám người Liên Như Phong mang trên người đều không có giá trị cao, điều duy nhất làm Lâm Diệp để tâm đó chính là một đôi giày có khắc “Tật Phong Linh Văn”.


Đôi giày này cướp từ trên người Liên Như Phong, cũng coi như là một món trang bị linh khí.

Nếu xét bên ngoài của “Tật Phong Linh Văn” thì chỉ có thể coi là thô thiển và bình thường nên đương nhiên chúng không có giá trị lớn.

Lâm Diệp đã lấy đi nhẫn và giày, còn những “Chiến lợi phẩm” khác thì giao cho Tiêu Thiên Nhậm xử lý.

Cuối cùng, đám người Chu Trung cũng khiêng xác của đám người “Ngô Hận Thủy” ra ngoài thôn, ngọn lửa đã cháy sạch, ngay cả tro xương cũng không còn.

Trước khi đi, Lâm Diệp chợt nhớ lại một chuyện, hắn nói với Tiêu Thiên Nhậm: “À đúng rồi Tiêu bá, nguy hiểm đã được giải quyết rồi, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi đào quặng đồng, người thấy sao?”
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Thiên Nhậm cũng hừng hực trong lòng, ông ta gật đầu nói: “Toàn bộ đều nghe ngươi, sớm giành được của cải trong tay thì sẽ không phải lo lắng gì nữa.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện