Tất cả những thứ này được gọi là “Linh sinh ra từ Khiếu, mọi vật phản chiếu trái tim ta.”
Thông thường, chỉ sau khi đột phá Chân Võ cảnh và bước vào “Linh Cương cảnh” thì tu giả mới có thể sở hữu được sức mạnh cảm nhận này.
Nhưng hiện tại, chỉ có Lâm Diệp thuộc Chân Võ tam trọng cảnh đạt đến mức này.
Tất cả những điều này đương nhiên không thể tách rời công lao của Tiểu Minh thần thuật.
Chỉ cần bước vào ngưỡng cửa của “Tinh Tuần” cảnh là hắn đã có sức mạnh như vậy, có thể hình dung được môn pháp luyện hồn này thâm thúy đến mức nào.
Đây đúng là giai đoạn nhập môn, theo như Lâm Diệp được biết, khi có thể dùng năng lực tự cảm nhận để thắp sáng tất cả các ngôi sao trên bầu trời đêm trong thức hải, khi ánh sao cao nhất chiếu sáng khắp nơi thì mới được xem là “Tinh Tuần” đã toàn vẹn.
Lâm Diệp trải nghiệm một cách kỹ lưỡng, hắn nhận ra hiện giờ bản thân chỉ có thể cảm nhận mọi thứ trong phạm vi tối đa là mười trượng, xa hơn nữa thì sức không đến được.
Hử?
Lâm Diệp định đứng dậy, sau khi bút triện khắc hình linh văn để kiểm tra cụ thể sức mạnh của linh hồn thì nào ngờ, vừa mở mắt đã nhận ra không biết từ lúc nào, Hạ Chí đã gối đầu trên chân của hắn, tư thế ngủ rất lười biếng,trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp và điềm tĩnh hiện ra vẻ lưu luyến.
Hiếm khi thấy trên khóe môi của cô bé nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Trong lúc đang suy nghĩ, Lâm Diệp đã bất cẩn xê dịch đầu của Hạ Chí, hắn thấy cô bé chau mày và lẩm bẩm trong miệng: “Đừng mà!” Rồi sau đó ôm lấy chân của Lâm Diệp.
Lâm Diệp cười gượng, không còn cách nào, để không làm phiền giấc ngủ ngon của tiểu nha đầu, chỉ có thể đợi đến ngày mai rồi kiểm tra.
Lâm Diệp nằm xuống nhìn Hạ Chí đang ở bên cạnh, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách chào đón lần thứ hai vượt qua "Thông thiên bí cảnh" trong thời gian sắp tới.
Cũng không biết đã mất bao lâu, Lâm Diệp cũng ngủ thiếp đi.
...!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Diệp đứng dậy, tập dượt Hành Quân quyền ở trong sân cho đến khi mồ hôi đầm đìa, máu sục sôi thì mới dừng lại, sau đó hắn tắm lại bằng nước giếng lạnh rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ và chui vào bếp bắt đầu bận rộn.
Lâm Diệp cảm nhận rõ ràng tinh thần dồi dào và mạnh mẽ, ngũ quan lục thức đều có cảm giác mới lạ.
Hạ Chí ngửi thấy mùi thơm lan tỏa từ trong nhà bếp, cô bé lập tức tỉnh dậy, như thể ngủ và ăn là chuyện quan trọng nhất trong thế giới nên không thể chậm trễ được.
Trong lúc đang ăn, Lâm Diệp chợt nhớ lại một chuyện, hỏi: “Hạ Chí! Có phải ngươi đã luyện công pháp luyện thể?”
Hạ Chí ngơ ngẩn lắc đầu: “Đâu có!”
Lâm Diệp chỉ vào chiếc búa khổng lồ bị vứt ở góc sân, nói: “Vậy ngươi làm thế nào để nặn được chiếc búa khổng lồ này?”
Hạ Chí tùy tiện nói: “Dùng tay nặn đó.”
Lâm Diệp: “...”
Hạ Chí chau mày nhìn Lâm Diệp một hồi lâu, mới nói: “Có phải huynh muốn rèn luyện cơ thể?”
Lâm Diệp gật đầu, đêm qua hắn đã suy nghĩ rất lâu, cửa ải quan trọng thứ hai “Thông Thiên bí cảnh” tên là “Luyện thể”, đương nhiên là có liên