Bộ Lạc Thanh Dương về đêm sáng rực, tuy không sầm uất như ban ngày nhưng trên những con đường vẫn có rất nhiều người qua lại.
Thạch Đỉnh Trai nằm ở khu vực trung tâm bộ lạc Thanh Dương, có diện tích hơn mười mẫu, kiến trúc to lớn được xây bằng đá xanh, cao ba tầng và nổi bật nhất trong số các cụm kiến trúc gần đó, rõ ràng rất dễ thu hút sự chú ý.
Lâm Diệp đến nơi thấy Thạch Đỉnh Trai chưa đóng cửa mà vẫn rất náo nhiệt, có rất nhiều xe thú đậu gần đó, có thể nhìn thấy không ít bóng dáng tu giả ra vào.
Lâm Diệp buộc Lân Mã sang một bên rồi cầm túi da thú to lớn đi vào trong Thạch Đỉnh Trai.
Bên trong Thạch Đỉnh Trai nguy nga lộng lẫy, không gian khá rộng rãi, một dãy quầy dài bằng đá trắng được trưng bày, hai bên là các khu vực khác nhau, bày bán những vật phẩm cần thiết cho tu luyện như linh dược, linh tài, vũ khí, trang bị...
Có rất nhiều thị giả qua lại như con thoi giữa các khách, họ có thái độ rất lịch sự và đúng mực.
Xung quanh còn có một số hộ vệ, tất cả đều có ánh mắt sắc bén cùng hơi thở dài và đều có căn cơ tu luyện từ Chân Võ tứ trọng cảnh đến Chân Võ lục trọng cảnh, đặc biệt là lão giả ngồi sau quầy trong đại sảnh, toàn thân thấp thoáng khí Cương Sát phát ra, đó thực sự là sự tồn tại của Linh Cương cảnh.
Tất cả những điều này làm cho Thạch Đỉnh Trai càng hùng mạnh và lợi hại vô cùng.
Lâm Diệp lặng lẽ nhìn tất cả, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn không biết rằng ngay cả khi Thạch Đỉnh Trai ở vương quốc Tử Diệu cũng là một thương hội đỉnh cao, hắn cũng không biết Chưởng Quỹ đứng sau lưng Thạch Đỉnh Trai là một nhân vật huyền thoại có “Thạch Tài Thần”.
Nhưng từ nhiều chi tiết hắn có thể nhìn ra, Thạch Đỉnh Trai này đúng là không thể so sánh với một thương hội bình thường được.
Một thị giả tiến đến hỏi thăm sơ qua rồi đưa Lâm Diệp đi đến khu vực trao đổi. Khu vực này khá yên tĩnh, chỉ có mười mấy bóng dáng rải rác.
“Cho hỏi công tử muốn bán vật phẩm gì?”
Một trung niên mặc cẩm bào bước tới và cười tít mắt hỏi, ông ta không vì Lâm Diệp nhỏ tuổi mà coi thường hay qua quít, nhưng cũng không quá nhiệt tình, thái độ khá lãnh đạm, lịch sự và chu đáo.
“Ta muốn gặp Chưởng Quỹ của các người.”
Lâm Diệp mỉm cười và nói.
Người trung niên mặc cẩm bào chau mày, nói: “Xin lỗi! Chưởng Quỹ đang bận nên có lẽ giờ không thể đến gặp công tử.”
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mặc đồ vải bố lại muốn trực tiếp gặp Chưởng Quỹ, đúng là những kẻ không biết trời cao đất dày. Chẳng lẽ hắn cho rằng Chưởng Quỹ của Thạch Đỉnh Trai thì có thể tùy tiện gặp được ư?
“Ồ! Không sao, ta có thể đợi.”
Lâm Diệp thản nhiên nói, dường như hắn không nhận thấy sự thay đổi
trong thái độ của người trung niên mặc cẩm bào.
Người trung niên mặc cẩm bào càng nhíu chặt mày, thái độ cũng thay đổi lạnh lùng hơn, nói: “Công tử! Không biết trên tay người có bảo vật hiếm gì mà cần Chưởng Quỹ phải đích thân đến đây?”
Lâm Diệp cười và nói: “Có phải ông thấy ta không xứng gặp Chưởng Quỹ của ông?”
Người trung niên mặc cẩm bào thản nhiên nói: “Ta nào dám, chỉ là ta thấy những vật phẩm trong tay công tử không phải là quá quý hiếm, nếu mang ra bán thì hoàn toàn không cần Chưởng Quỹ phải đích thân đến.”
Dứt lời, ông ta kiêu ngạo chỉ vào chiếc túi da thú to lớn mà Lâm Diệp đang mang theo, nói: “Nếu ta không nhìn nhầm thì bên trong có ba mươi mốt bộ da lông hung thú, cùng với một số vật phẩm như gân xương, móng vuốt... Ngoài ra, còn có khoảng chục loại linh tài, đúng không?”
Lâm Diệp ngạc nhiên nói: “Đúng là có mắt nhìn.”
Người trung niên mặc cẩm bào hờ hững nói: “Công tử! Làm ngành nghề của bọn ta thì không thể so sánh thị lực và khứu giác với người bình thường được. Có lẽ với ngươi thì những vật phẩm này có giá trị rất cao, nhưng với Thạch Đỉnh Trai thì cộng hết những vật phẩm này chỉ có thể đổi lấy bốn ngàn đồng mà thôi, cùng lắm chỉ có thể mua một linh khí bình thường.”
Ông ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Vậy nên công tử có thay đổi chủ ý hay không?”
Lâm Diệp lắc đầu: “Ta thấy tốt nhất là ông nên đi thông báo cho Chưởng Quỹ, không phải là ta không tin tưởng ông mà là ta còn có chuyện khác cần thương lượng với Chưởng Quỹ.”
Người trung niên mặc cẩm bào thấy mình kiên nhẫn giải thích đến mức độ như vậy mà thiếu niên đứng trước mặt vẫn bộ dạng không hiểu, ông ta lộ vẻ mặt không vui, lạnh lùng nói: “Công tử! Đi thong thả, không tiễn.”
Chẳng khác nào là đang đuổi người rồi.
Lâm Diệp ngẩn người, bất lực nói: “Đại thúc này! Ta không biết sao ông lại nổi giận, nhưng nếu ông làm như vậy thì có hơi mất phong thái rồi.”
Người trung niên mặc cẩm bào cười trong tức giận: “Một thiếu niên nhỏ bé như ngươi lại nói ta không có phong thái ư?” Trong lời nói xen chút nghiêm nghị.
Lâm Diệp cười và nói: “Ta chỉ nghĩ rằng ông có thể đi báo trước, nếu ta thật sự đến đây để gây chuyện thì chẳng phải ông có thể đuổi ta ra ngoài hay sao?”
Truyện convert hay :
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán