"Tần Lộ, ngươi thật to gan!" Hứa Thiên Kiêu cao giọng trách mắng.
Cùng lúc đó vẫn không khỏi thở ra một hơi, một cước đá văng Vô Danh bên người.
Tần Lộ tránh sang một bên, một nam nhân mặt mũi tràn đầy giận dữ đi vào.
"Hứa Thiên Kiêu, ngươi mới thật to gan!" Hắn liếc nhìn Hứa Thiên Kiêu y phục không ngay ngắn lẳng lơ lập tức xoay người ra ngoài.
Hứa Thiên Kiêu run lẩy bẩy đứng lên.
"Hoàng đế ca ca, sao ngươi lại tới đây?" Nàng vừa cười vừa nói.
Hiển Tông đế quay đầu, như trước tức giận không giảm, "Hứa Thiên Kiêu, ngươi có biết lỗi?"
Hứa Thiên Kiêu nhìn chằm chằm hắn, "Ta làm sai chỗ nào?" Đang khi nói chuyện nàng cất bước trước mặt Hiển Tông đế tiếp tục nói: "Nhưng thật ra Hoàng đế ca ca ngươi, mang người xông vào đá cửa của ta, làm hư chuyện tốt của ta...!Hoàng đế ca ca, người có lỗi là ngươi."
Nàng nói chuyện, con mắt quét về phía Tần Lộ người đầu sỏ vừa mới dẫn đầu gây nên.
Tần Lộ không có bất kỳ đáp lại.
Hiển Tông đế tức giận đến giơ cao tay.
Hứa Thiên Kiêu dứt khoát càng nhích tới gần hắn một ít.
Kiểu nhan ở trước mắt hắn tay run run cuối cùng rũ xuống.
__________________________________
Thời điểm tất cả mọi người tề tụ đông đủ, Hiển Tông đế mới chắp tay sau lưng đi đến chỗ cao.
Hắn vô cùng đau đớn nhìn xuống phía dưới là hai cái thân muội muội, chất nữ, em họ, còn có một số tiểu thư, phu nhân.
"Các ngươi!!!Thật sự là mất hết thể diện hoàng gia!"
"Hoàng thượng bớt giận."
"Không biết kiểm điểm! Phóng túng vô độ!" Hắn tức giận đến đè lại ngực, "Các ngươi nói một chút, trẫm phải xử phạt các ngươi như thế nào? Nếu là sự tình hôm nay truyền ra ngoài, các ngươi nói trẫm như thế nào đối mặt với đại thần?"
Mọi người hoảng sợ, Ngọc Vinh công chúa cũng đầu cuối đầu trầm thấp không dám lên tiếng.
"Người đâu!" Hiển Tông đế mở miệng lần nữa.
"Hoàng huynh thật là không có đạo lý." Một đội thị vệ lúc tiến vào, Hứa Thiên Kiêu liền mở miệng.
"Không biết kiểm điểm? Phóng túng vô độ? Hoàng huynh thật không có đạo lý rồi, ta là công chúa, là Đại công chúa Hứa Triều.
Thiên hạ này một ngày ta là Đại công chúa liền là nữ nhân tôn quý nhất, Cái gì phóng túng vô độ, cái gì không biết kiểm điểm bại hoại thanh danh hoàng gia ai dám nói như vậy? Ai dám đến chấp tội? Nếu là thật sự có người dám nói, hoàng huynh, ngươi mặc cho ta bị nói cái gì ta cũng không làm?" Hiển Tông đế nhìn xem nàng không đồng ngôn ngữ.
Hứa Thiên Kiêu đáy mắt có cuồng vọng cũng còn không mảnh, mở miệng lần nữa nói: "Một quốc gia, một cái Đế vương, rõ ràng bởi vì nữ nhân mà không cách nào nói rõ.
Nếu là như vậy, hoàng huynh, ngươi cái này Hoàng đế làm có ý nghĩa gì?"
"Hứa Thiên Kiêu!" Hiển Tông đế gầm lên giận dữ, một cái bàn tay cũng hung hăng đánh trên mặt Hứa Thiên Kiêu.
Hắn tức giận bộc phát, một tát này dùng mười phần khí lực.
Hứa Thiên Kiêu bụm lấy đôi má́ bên phải từ từ mở miệng, phun ra một ngụm máu.
Lặng ngắt như tờ.
Cả đại sảnh sợ đến thở mạnh cũng không dám, sợ tạo ra một chút động tĩnh sẽ chọc giận Hiển Tông đế.
Ngọc Vinh công chúa kinh ngạc há to mồm ngẩng đầu thẳng tắp nhìn xem Hứa Thiên Kiêu.
Thiên Kiêu này lá gan cũng quá lớn hơn a? Hoàng đế là vua của một nước làm sao dám dùng lời như vậy nói? Chẳng lẽ, thật coi hoàng huynh không dám xử trí nàng?
Hứa Thiên Kiêu đưa tay xóa đi vết máu ở khóe miệng, khẽ cười nói: "Hoàng huynh làm sao vậy? Là thẹn quá hoá giận?"
Hiển Tông đế nhìn Thiên Kiêu, nàng cũng trừng mắt không cam lòng yếu thế.
"Thiên Kiêu..." Hiển Tông đế cuối cùng bại trận tiếng đến đỡ tay Hứa Thiên Kiêu.
Hứa Thiên Kiêu trực tiếp vung tay hắn.
"Hứa Thiên Kiêu, ngươi chớ nghĩ ta thật sự không dám động tới ngươi!" Hiển Tông đế mất hết mặt mũi, không khỏi quát lạnh lên tiếng.
"Hoàng huynh đã động rồi." Hứa Thiên Kiêu vuốt mặt, nói: "Hoàng huynh, một tát này, một chút tình cảm không còn lưu lại." Hiển Tông đế trên mặt hiển hiện lúng túng cùng đau lòng.
Hứa Thiên Kiêu phất tay, đối với còn quỳ trên mặt đất chúng nhân nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài trước, ta có lời cùng với hoàng huynh nói."
Mọi người ngẩng đầu nhìn, Hiển Tông đế cũng phất phất tay.
"Thiên Kiêu, có đau hay không?" Hắn ân cần hỏi han.
Hứa Thiên Kiêu gật đầu rồi lại lắc đầu, "Đau.
Nhưng không bằng năm mười bốn tuổi Hoàng đế ca ca đem ta gả đi cho tên họ Tiết trên giường đau ốm."
Hiển Tông đế biến sắc.
Còn chưa mở miệng, Hứa Thiên Kiêu vừa tiếp tục nói: "Đau.
Nhưng không đau bằng lúc sau khi họ Tiết kia chết, Hoàng đế ca ca của ta đem ta đưa cho ma bệnh họ Trịnh."
Hiển Tông đế sắc mặt có chút trắng bệch, "Thiên Kiêu..."
"Đau, đặc biệt, đặc biệt đau." Hứa Thiên Kiêu thanh âm tĩnh táo nói: "Phụ hoàng nhất nuông chiều tiểu công chúa, Hoàng đế ca ca từ nhỏ thương yêu nhất muội muội, nghìn vạn sủng ái lớn lên là Thiên Kiêu công chúa, năm mười bốn tuổi gả cho tên già Tiết Văn vô liêm sỉ! Sau đó lại gả cho một tiểu súc sinh! Hoàng đế ca ca, ngươi nói ta có đau hay không?"
Vì bản thân có thể thuận lợi đăng cơ, hắn nghe theo mẫu hậu đem muội muội thương yêu nhất cho Tiết Văn.
Vì có thể nắm triều chính trong lòng bàn tay, hắn và mẫu hậu hợp nghị, đem muội muội thương yêu nhất đưa vào Trịnh gia.
Vì có thể cố thủ biên quan, hắn từng đáp ứng đem muội muội thương yêu nhất đưa đi hòa thân.
Nếu như không phải Tề Hạo cầu hôn, nếu như không phải Tề Phong xuất chinh thì hiện tại, Hứa Thiên Kiêu cũng không có khả năng đứng ở trước mặt của hắn.
" Sẽ không có chuyện đó sảy ra nữa, Thiên Kiêu, Hoàng đế ca ca ta cam đoan, không bao giờ nữa." Hiển Tông đế vừa xấu hổ vừa day dứt lại đau lòng, bắt lấy tay Hứa Thiên Kiêu thì thào nói ra: "Hoàng đế ca ca sẽ bảo hộ ngươi, sẽ để cho ngươi làm Đại công chúa tôn quý nhất Hứa triều, ngươi muốn cái gì Hoàng đế ca ca cũng cho ngươi cái đó, ngươi muốn làm cái gì Hoàng đế ca ca cho ngươi....."
Hứa Thiên Kiêu rút tay ra.
" Hoàng đế ca ca là có ý gì?" Nàng hỏi.
Vừa rồi, hắn trước mắt tất cả mọi người đánh nàng.
Hiển Tông đế lập tức nói: "Thiên Kiêu, mọi thứ cũng phải có mức độ, ta chính là không hài lòng hôm nay nam nhân bên trphủ công chúa bên trong nam nhân, ngươi trực tiếp cùng trẫm nói, trẫm thay ngươi tìm đến cũng là được.
Thế nhưng là ngươi như vậy...!Ngươi cũng đã biết, trong triều có bao nhiêu người thượng tấu tham ngươi?"
Xem ra hôm nay là có người mật báo, muốn cầm việc này viết ra thành văn.
Hứa Thiên Kiêu trong kinh thành đắc tội nhiều người nên tự mình biết rõ.
Bởi vậy nàng cũng không muốn biết rõ ai đã báo mật.
Hứa Thiên Kiêu nói: "Hoàng đế ca ca không bảo vệ được ta rồi?"
"Không phải." Hiển Tông đế theo bản năng trả lời.
Hứa Thiên Kiêu nhẹ nhàng cười cười, nói: "Ta còn nhớ rõ, Hoàng đế ca ca đã từng nói, chỉ cần ta giúp ngươi làm tốt hai chuyện kia liền không quản ta nữa, ta nghĩ như thế nào không phải đã quên sao? Hôm nay muốn đổi ý rồi?"
Hiển Tông đế thở dài bất đắc dĩ cưng chiều mà nói: "Hàm Tiếu quán là Thành thân