Xe ngựa dừng trước cửa lớn Hầu phủ.
Tần Lộ một mực đỡ Hứa Thiên Kiêu, thẳng đến dừng ở cạnh xe ngựa.
"Công chúa, người cần ghế ngựa, hay vẫn là cần ty chức cống hiến sức lực?" Nàng thanh âm bình tĩnh, thái độ cung kính, dường như câu hỏi này chẳng qua bình thường.
Hứa Thiên Kiêu rút tay ra.
"Có chút thời điểm, Tần thị vệ chớ thay ta bao biện thỏa đáng." Nàng nói ra: "Cần biết, Bổn cung xưa nay, không cần người như vậy."
"Ân." Tần Lộ nói: "Ty chức nhớ kỹ."
Hứa Thiên Kiêu liếc nhìn nàng một cái không hề lên tiếng.
Thanh Âm vội tiến qua mã xa phu đưa tới ghế ngựa trước đó cất kỹ.
____________________________________
Mọi người trở lại phủ công chúa lúc này mới phát hiện xe ngựa phò mã Tề Hạo cũng đuổi theo.
"Thiên Kiêu." Tề Hạo được người khiêng xuống xe ngựa, liền lập tức gọi lại Hứa Thiên Kiêu.
Hứa Thiên Kiêu vỗ vỗ mềm kiệu trên lan can, hạ nhân liền dừng lại chân chờ ở tại chỗ.
Tề Hạo được gã sai vặt đẩy tới, hắn nhìn Hứa Thiên Kiêu, nhất thời muốn nói gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Phò mã không cần xin lỗi, hôm nay là Bổn cung không quản tốt hạ nhân, để phò mã qua tốt Trung thu." Hứa Thiên Kiêu quét mắt Tần Lộ, nói ra: "Chẳng qua Tần thị vệ nói cũng đúng, Bổn cung bởi vì ngươi, không muốn cùng những người Hầu phủ so đo, nhưng Bổn cung không thể khoan dung các nàng trên đầu muốn làm gì thì làm."
"Ân, Thiên Kiêu, ta biết rõ hôm nay để ngươi chịu ủy khuất." Tề Hạo vẻ mặt áy náy nói ra: "Ta đã nói qua các nàng rồi, các nàng sẽ không còn như vậy....."
Hứa Thiên Kiêu nhịn không được bật cười.
"Phò mã, chớ lại nói đùa.
Ta Hứa Thiên Kiêu hôm nay ấm ức, nếu để kẻ đó sống sẽ mất mặt cực kỳ.
Nhưng thật ra, ngươi nên tìm một cái nữ nhân."
Hứa Thiên Kiêu nhìn Tề Hạo thở dài, "Lời muốn nói ta đã nói qua nhiều lần, lần này sẽ không hơn nữa.
Một lần ta có thể nhường nhịn, nhưng chính là người của Tề gia ngươi sẽ nhịn không được."
Tựa như Tần Lộ nói, nàng không nổi giận, không so đo, hoàn toàn là nhìn đến mặt mũi Tề Hạo.
Nếu không phải Tề Hạo cứu nàng một lần, nếu không phải Tề Hạo một mực đối nàng không tệ thì Hứa Thiên Kiêu đã sớm ra tay dạy dỗ mấy cái nữ nhân nhiều lần khiêu khích.
Hôm nay mấy cái nữ nhân nhìn nàng một mực nhượng bộ liền càng ngày càng quá phận.
Nếu nàng không ra tay, mấy cái nữ nhân còn không biết nháo đến chuyện gì.
Hứa Thiên Kiêu nói xong nhìn Tề Hạo khuôn mặt lúng túng, không đợi hắn đáp lại vỗ vỗ lam can kiệu mềm mang theo hạ nhân rời đi.
Tề Hạo giữ vững tư thế một thời gian dài nhìn bóng lưng Hứa Thiên Kiêu dần dần đi xa.
Tần Lộ do dự một chút, vẫn là đi tới đối với Tề Hạo hành lễ: "Phò mã, sự tình vừa rồi bởi vì dính đến ty chức, cho nên ty chức đối với Hầu phủ Thái phu nhân mạo phạm, mong rằng phò mã thứ tội."
Cách làm người của Tề Hạo như thế nào, Tần Lộ chính mình từng xem qua, cũng nghe Trần Nhiên nói qua.
Nhìn sự tình tiến triển đến hôm nay Tần Lộ trong nội tâm mơ hồ có chút đồng cảm với phò mã này.
Nàng có thể nhìn ra được Tề Hạo đối với Hứa Thiên Kiêu có chân tình, thậm chí là bởi vì cái chân tình này hắn cam nguyện đội lên "nón xanh", cam nguyện cấp cho nàng tự do.
Chẳng qua rất đáng tiếc, Hứa Thiên Kiêu không cảm kích!
Vừa rồi tại Hầu phủ, cùng Tần thị đương đầu khí thế chính là mượn Hứa Thiên Kiêu bảo vệ chính mình nhưng đến cùng trên mặt Tề Hạo có phần khó coi.
Tuy rằng nàng không đến mức sợ hãi Tề Hạo nhưng đến cùng nên nói tiếng thật có lỗi với hắn.
Đều dưới một mái hiên, vẫn là không nên quá mức đắc tội với người thì tốt hơn.
"Không việc gì." Tề Hạo vẫy vẫy tay, dừng một khắc lại thở dài, "Lại nói đến, ngươi cũng là người bị hại.
Ngươi...!Nén bi thương."
Tề Hạo đáy mắt có lo lắng cùng thương cảm, Tần Lộ nhìn thấy lập tức liền hiểu.
Sợ là hắn biết mình là thân nữ nhi rồi!.....
"Đa tạ phò mã." Lần này nói lời cảm tạ, Tần Lộ càng thiệt tình thêm vài phần.
____________________________________
Thời điểm Tần Lộ hôn mê Trần Nhiên luôn là người trực đêm, hiện tại Tần Lộ đã khỏe nàng liền nhường Trần Nhiên trở về.
Trần Nhiên lại không chịu, "Tần Lộ ca, ngươi vừa vặn mới tốt một chút, nên nghỉ ngơi nhiều a.
Ngươi mau trở về nghỉ ngơi, chờ hoàn toàn hồi phục lại đến lượt ngươi."
"Ta đã tốt rồi." Tần Lộ nói.
"Ngươi cũng đừng thể hiện!" Trần Nhiên vẻ mặt không tin nói.
Ngày ấy Tần Lộ được mang ra ngoài, toàn thân hầu như nhiễm máu.
Khoảng thời gian sau là bất tỉnh rất lâu, công chúa không có biện pháp liền phái mấy cái thuộc hạ đi tìm thảo dược.
Chẳng qua không nghĩ tới, sau khi hắn trở về Tần Lộ đã tỉnh, bọn hắn một đội người đi ra ngoài hái thảo dược bây giờ cũng không cần dùng đến.
Trúc Âm lại gương mặt lạnh lùng từ phòng trong đi ra.
"Tần thị vệ, công chúa muốn gặp ngươi."
Sắc trời đã tối, Tần Lộ nhìn không thấy trên cổ nàng còn hay không vết hằn.
Nghĩ đến hôm qua chính mình siết nàng là dùng toàn bộ sức lực, cũng không biết Trúc Âm sẽ giải thích như thế nào.
Tần Lộ không để ý đến Trúc Âm quay người hướng về phía Trần Nhiên vẫy vẫy tay nhấc chân vào cửa.
Trần Nhiên sờ sờ cái mũi, lại thở dài xoay người rời đi.
Căn phòng rộng lớn, phía ngoài là chính sảnh, bên trong phòng ngủ, từ bên trái đi vào chốc lát lại nghe đến rắc....rắc....Tiếng nước.
Hương khí Ngọc Trâm ngày càng đậm, Tần Lộ đoán được Hứa Thiên Kiêu là đang tắm gội.
Trong nước, tất nhiên nhỏ không ít Ngọc Trâm lộ đi.
Biết Tần Lộ là nữ nhân, Hứa Thiên Kiêu thật đúng là càng ngày càng không để ý rồi.
Nếu là để nàng biết rõ, kỳ thật Tần Lộ căn bản ưa thích nữ nhân, cũng không biết nàng có hay không hối hận giờ phút này quá mức không để ý.
Hoàng sa* mỏng mờ nhạt trước mắt.
Tần Lộ ngẩng đầu liền chứng kiến cánh tay bạch ngọc Hứa Thiên Kiêu ghé vào cạnh ao.
Tuy có sa mỏng che chắn nhưng vẫn có thể thập phần thấy rõ ràng khuôn mặt một mạt ửng đỏ, cánh vai trắng tuyết, ngọc thủ nhỏ dài nõn nà.
* Hoàng= màu vàng
"Công chúa." Tần Lộ mở miệng, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Nàng là một cái nữ nhân bình thường lại đối với thân thể nữ nhân khác nổi lên cảm giác.
Mặc dù biết nữ nhân trước mắt nàng không nên động tâm nghĩ đến nhưng nửa năm trôi qua, Tần Lộ khống chế không nổi chính mình.
"Biết rõ ta vì cái gì tìm ngươi tới sao?" Hứa Thiên Kiêu thanh âm nhàn nhạt.
"Ty chức không biết.".
Tần Lộ nghiên đầu bất động.
"Vào trong rồi nói."
Tần Lộ do dự một khắc, ánh mắt xéo qua quét đến Trúc Âm, Trúc Âm tự nhiên cũng nhìn lại