Hoàng Gia Khiêm vừa rời đi thì Vương Minh Kỳ lại đến. Hắn đến nói cho anh biết lập trường của nhà họ Lưu trong chuyện ly hôn. Vương Minh Kỳ ngồi ở ghế tựa phía trước bàn làm việc của Đoàn Nam Phong, cầm tập hồ sơ ly hôn xem xét kỹ lưỡng rồi dùng giọng của một luật sư chuyên nghiệp phân tích tình hình với Đoàn Nam Phong: “Đối phương không đồng ý ly hôn. Họ đưa ra mức chu cấp sau ly hôn vượt quá quy định cho nên tòa án cần thời gian xem xét lại đơn xin ly hôn của anh. Tôi cho rằng đây là chiêu thức trì hoãn ly hôn của Lưu Viễn để đợi cho dự án” Đồi Thiên Sứ” hoàn thành vào cuối năm nay. Sau khi các căn hộ được bán hết thì lợi nhuận thu về là con số rất khủng cho Đoàn Thị và Viễn Phương. Nếu ly hôn ngay thì e rằng sẽ tạo ra dư luận không hay. Nam Phong, anh nên cân nhắc lại chuyện này.”
Sau khi nghe Vương Minh Kỳ phân tích, Đoàn Nam Phong liền thở dài, miễn cưỡng nói: “Cứ làm theo ý cậu. Chờ đến mùa xuân năm sau hãy nộp đơn lên tòa án lần nữa.”
Vương Minh Kỳ thấy Đoàn Nam Phong chịu nhượng bộ thì có chút nghi hoặc: “Nhượng bộ không phải là tính cách của cậu. Hơn nữa không phải cậu nói là muốn kết hôn gấp với Tinh Vân hay sao?”
Đoàn Nam Phong thở dài, ánh mắt xa xăm, khẽ lắc đầu: “Đã không còn cần nữa.”
Giọng Đoàn Nam Phong phút chốc trở nên hiu hắt, anh thở hắt ra cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn sớm chuyển đổi cục diện này để tạo nền móng vững chắc cho con trai thôi. Những chuyện khác, sau này hãy nói.”
Nghe giọng Đoàn Nam Phong đượm buồn, đâu đó còn có sự thất vọng não nề thì Vương Minh Kỳ không hỏi nữa. Những chuyện yêu đương trên đời này là mệt mỏi nhất. Cứ sống độc thân như anh không phải tốt hay sao? Toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp. Có lẽ lúc này Vương Minh Kỳ chỉ nhìn thấy bế tắc của Đoàn Nam Phong khi vương vào chiếc lưới tình cảm mà không nhìn ra được tương lai của mình còn sầu não hơn Nam Phong.
...
Cuộc sống mới của Đoàn Nam Phong bắt đầu bằng việc chuyển về nhà họ Đoàn sống cùng con trai Tinh Nhật. Mỗi ngày đi làm về nhìn thấy thằng bé là anh lại cảm thấy vui vẻ. Mọi lo toan trên vai tất cả đều nhẹ nhàng khi thấy gương mặt hồn nhiên và đôi mắt trong trẻo của con. Mọi tình cảm anh đều đặt trên người đứa con nhỏ. Cũng từ đó mà anh cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc và có ý nghĩa hơn. Yêu đương với anh mà nói giờ đây chỉ là áng mây trời, là lời nói trôi