“Là anh muốn em lần sau không được quên.” - Đoàn Nam Phong vừa hôn nàng vừa ngẩng mặt lên nói rồi lại cúi đầu tiếp tục đại sự.
Tinh Vân nghe vậy liền lớn tiếng thề thốt: “Không quên, không quên, cả đời cũng không dám quên.”
Cô cứ ngỡ hắn sẽ nói: “Không được, phải phạt thì em mới nhớ”, nhưng không ngờ hắn lại chịu tha cho nàng, nhẹ nhàng nhấc hai cánh tay đang trụ bên người nàng lên rồi quay về ghế ngồi, ung dung chỉnh lại quần áo. Tinh Vân cũng thuận theo tình hình thở phào nhẹ nhõm rồi kéo lại váy áo, chải lại tóc. Lúc nàng chuẩn bị bước xuống xe, vẫn không quên tình tứ giữ cánh tay hắn rồi áp môi hôn lên má hắn hôn một cái thật kêu. Đoàn Nam Phong vui vẻ nở nụ cười buổi sáng tươi hơnhoa, thỏ thẻ vào tai nàng: “Trưa anh qua ăn trưa cùng em rồi chúng ta “tranh thủ” trong văn phòng của em.”
Nghe đến đây Tinh Vân liền cắn môi lườm hắn, nghĩ thầm: “Cái tên ham ăn này, từ ngày đi làm, hắn không có giờ nghỉ trưa nào chịu tha cho mình. Sống cùng một nhà mà cứ như yêu nhau lâu lắm mới gặp vậy.”
Đoàn Nam Phong nhìn biểu cảm trên mặt nàng thì biết nàng không muốn thuận theo lời hắn nói, cho nên liền nghiêm giọng dọa dẫm: “Hay em muốn ngay bây giờ?”
“Không có.” - Tinh Vân sực tỉnh, phản ứng nhanh nhẹn, đáp lẹ.
Đoàn Nam Phong che miệng phì cười, cuối cùng cũng chịu cho nàng xuống xe. Trước khi nàng rời đi, hắn còn lưu luyến cầm tay nàng hôn