Cô đưa tay níu lấy bàn tay anh, giữ chặt. Ánh mắt cô mong chờ tha thiết nhìn anh, từng hồi gập gáp nói: “Nam Phong, em còn chưa nói xong... Em...”
Đoàn Nam Phong dứt khoát kéo tay cô ra, mắt vẫn hướng về phía Tinh Vân đang bước đi, lạnh lùng gắt: “Buông tay.”
“Không, em không buông.” - Lưu Uyển Linh kiên quyết nói, tay vẫn giữ chặt cánh tay anh.
Đoàn Nam Phong lạnh lùng rút mạnh tay ra, buông lại vài tiếng lạnh như băng gây gắt: “Chưa đến lượt cô quyết định.”
Lưu Uyển Linh sững sờ nhìn Đoàn Nam Phong, cô không thể ngờ rằng có một lúc nào đấy trong đời anh có thể lớn tiếng nói ra những lời lạnh lùng với cô như vậy. Cô bất lực buông lơi bàn tay ra, không muốn níu thêm nữa.
Ngay khi Đoàn Nam Phong thoát khỏi mớ nhập nhằng với Lưu Uyển Linh để chạy đến giữ Tinh Vân thì cũng là lúc Tinh Vân bước vào trong thang máy. Cánh cửa đóng lại nhanh chóng khiến Đoàn Nam Phong không kịp nhìn thấy cô lần nữa. Anh kêu lên một tiếng: “Chờ đã!”
Kết quả vẫn là không kịp chạm đến nhưng anh không bỏ cuộc. Anh đưa mắt nhìn số tầng thang máy cô đi lên, miệng anh lẩm bẩm: “Năm mươi tám. Cô ấy ở tầng năm mươi tám sao?”
Đoàn Nam Phong hơi nhíu mày, bởi vì tầng năm mươi tám