Tinh Vân nghe xong tròn mắt kinh ngạc, cô quay sang nhìn Hoàng Gia Khiêm bằng đôi mắt tò mò như muốn khai thác thêm tí giai thoại về bà ngoại mình. Hoàng Gia Khiêm nhìn vẻ mặt nhiều dấu hỏi của Tinh Vân thì hắng giọng kể tiếp: “Bà ngoại em năm xưa là một trong những tài nữ của cung đình. Không chỉ xuất thân từ hoàng thất cao quý, cầm kỳ thi họa đều giỏi mà còn là hoa khôi của trường nữ sinh Đồng Khánh. Năm mười lăm tuổi đã được gia đình gửi sang Mĩ để học, nhiều năm liền lấy học bổng với thứ hạng cao. Sau khi tốt nghiệp đại học thì bà ngoại em được sắp đặt kết hôn với ông ngoại em.
Nghe đến đây, Tinh Vân giật mình, trố mắt, thè lưỡi nhìn qua bức tượng trước mặt. Có bao nhiêu ngạc nhiên cô đều biểu hiện ra trên mặt. Cô chưa từng nghĩ bản thân mình lại mang một phần dòng máu hoàng tộc, càng không nghĩ bà ngoại cô lại là người xuất chúng như vậy. Chả trách mà sinh ra mẹ cô cũng tài giỏi không kém. Nghĩ đến đây, Tinh Vân lại lấy tay gải phía sau tai trái của mình, nghĩ thầm: “Chỉ có mỗi mình mình là ngốc nghếch thôi, không có gì xuất sắc hết. Bà ngoại mà biết chắc sẽ thất vọng lắm! Hu hu...”
Hoàng Gia Khiêm nhìn thấy sắc mặt Tinh Vân méo xệch thì liền cười an ủi: “Em rất giống bà ngoại, đặc biệt là gương mặt xinh đẹp. Mẹ nuôi thì giống ông ngoại hơn.”
Tinh Vân biết Hoàng Gia Khiêm cũng thừa nhận cô không thông minh nên vớt vát khoản nhan sắc để an ủi cô, cho nên mặt Tinh Vân càng méo hơn, môi dưới nhẹ trề ra: “Anh biết mặt bà ngoại em sao? Chỉ toàn khen cho có lệ.”
Hoàng Gia Khiêm nhướng mày nhìn cô, ôn tồn đáp: “Đương nhiên là không rồi. Bà ngoại em mất khá sớm, lúc đó mẹ nuôi vẫn còn nhỏ làm sao anh biết được mặt bà. Có điều, trên đời này muốn biết cái gì thì phải tìm hiểu. Anh lén lục hình trong phòng sách của ông ngoại để xem nên mới biết bà ngoại em rất là xinh đẹp đó.”
Nhìn thấy gương mặt nhìn trước ngó sau, nhẹ giọng thì thầm ở những chữ “anh lén lục hình” của Hoàng Gia Khiêm mà Tinh Vân phải che miệng khúc khích cười. Thì ra anh Khiêm của cô cũng có lúc không làm quân tử. Cái đầu lém lỉnh của Tinh Vân lại nghĩ ra kế: “Anh Khiêm à, chúng ta là anh em, anh không ngại chia sẻ cho em xem hình bà ngoại em một chút chứ?”
Hoàng Gia Khiêm há hốc mồm, rất nhanh lại lắc đầu phản đối: “Không được, không được đâu. Ông ngoại mà biết thì anh thật sự xong đời.”
“Anh lo cái gì, ông ngoại đã đi Los Angeles rồi, không về nhanh vậy đâu. Chúng ta xem nhanh rồi cất lại.” - Tinh Vân không chỉ xúi Hoàng Gia Khiêm giúp mình thỏa trí tò mò mà vỗ vai anh dõng dạc cam đoan: “Em bảo đảm, ông sẽ không đánh anh đâu. Lớn rồi có phải trẻ nít đâu mà đánh đập. Với lại có em ở đây, anh không cần lo. Em sẽ bảo vệ anh.”
Hoàng Gia Khiêm không biết bị ma xui quỷ khiến gì mà lại nghe bùi tai lời của Tinh Vân đành trộm chìa khóa phòng sách của ông ngoại để mở cửa. Sau đó, anh còn dám to gan mở khóa két sắt để tìm album hình đám cưới của ông bà ngoại cho cô xem. Phòng sách của ông ngoại là nơi cấm địa trong biệt thự. Ngoại trừ ông ra thì ngay cả mẹ của Tinh Vân cũng không được vào. Vậy mà hai đứa cháu trời đánh này lại nghịch phá như vậy,