Người ta vẫn thường nói: “Khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra.” Cuộc sống vốn là như vậy, nó sẽ không phụ lòng bất kỳ ai. Trong tình yêu cũng như thế, hai người yêu nhau trước sau cũng sẽ quay về với nhau.
Một ngày giữa tháng Năm, Tinh Vân lần nữa lại quay về Los Angeles, nhưng không phải để tìm Đoàn Nam Phong hay con trai. Vì sau khi nói chuyện với ông ngoại, cô hiểu rõ được rằng chỉ có tránh xa Đoàn Nam Phong thì ông ngoại cô mới không có lý do làm khó hắn. Dù rằng lửa lòng không còn hừng hực bùng cháy như trước đây nữa nhưng cô không thể dối lòng rằng bản thân mình lo lắng cho hắn. Dù rằng đêm ngủ cô không còn thường xuyên mơ thấy hắn nữa thì bản thân cũng không giấu được rằng cô rất nhớ hắn. Chỉ có điều, dù không thể quên cũng phải cố gắng quên, dù rất nhớ cũng không thể đi tìm vì để tốt cho hắn cũng là để tốt cho bản thân mình.
Cửa hàng áo cưới rực rỡ ánh đèn vàng phản chiếu qua những viên pha lê rực rỡ tạo nên ánh sáng bảy màu ảo diệu. Nơi này là cửa hàng áo cưới lớn nhất Los Angeles, là nơi của rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến đây dệt giấc mộng hạnh phúc. Tinh Vân hôm nay đến đây là cùng Bảo Vy chọn lựa áo cưới cho ngày trọng đại vào cuối tháng này. Cô được Bảo Vy ưu ái chọn là phù dâu cho nên “thịnh tình khó chối từ”, đành cất công đến chọn áo cưới với Bảo Vy.
Phía Ưng Túc cũng chọn Đoàn Nam Phong là phù dâu ngay từ đầu nhưng trời xui đất khiến anh lại từ chối. Cho nên, Ưng Túc đành nhờ một người bạn học cùng Đại Học Yale với bọn họ trước đây thế chỗ. Anh chàng có dáng người cao gầy, gương mặt sáng sủa đeo cắp kính trắng không gọng nhìn rất nho nhã và ôn hòa. Thật ra anh chàng người Mĩ này rất ít có ai tiếp xúc với anh ta mà không cảm thấy thích. Bởi vì tính cách của anh ta không chỉ thân thiện mà còn lịch thiệp nữa. Lúc gặp Tinh Vân, anh ta chủ động đưa tay ra bắt: “Xin chào, tôi là Charles. Hân hạnh được biết cô.”
Tinh Vân cũng thân thiện chìa bàn tay ra, mỉm cười nhu mì nói: “Xin chào, tôi là Tinh Vân, rất vui được biết anh.”
Charles ngẩng lên nhìn Tinh Vân, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của nàng thì toàn thân như có dòng điện xẹt qua. Anh đứng bất động nhìn Tinh Vân hơn nửa phút, cho đến khi Ưng Túc gọi lớn anh ta mới giật mình bỏ tay Tinh Vân ra.
Thật ra người như Tinh Vân thì rất khó có người khác phái nào gặp mà không yêu thích. Cô không chỉ có vẻ đẹp hút hồn mà còn có vẻ thánh thiện thoát tục cho nên người theo đuổi cô trước nay không hề ít. Chỉ là duyên phận khiến số mệnh cô cột chặt lại với Đoàn Nam Phong, nhưng lần này thì đã chia tay thật rồi. Cánh cửa cũ đã khép lại, cánh cửa mới không biết bao giờ mở ra. Cuộc sống vốn là như vậy, sẽ không ai vì ai mà sống mãi trong màn đêm của quá khứ mãi được. Kết thúc chính là để bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn.
Lúc này, Bảo Vy từ phòng thay lễ phục bước ra. Ưng Túc ngẩn ngơ nhìn cô dâu xinh đẹp của mình. Anh không kiềm được lòng mà bước đến ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Anh rốt cục đã chờ được rồi. Bảo Vy, anh đã chờ được rồi.”
Bảo Vy mỉm cười, nụ cười của niềm hạnh phúc dâng trào. Niềm hạnh phúc của một cuộc sống hôn nhân mãn nguyện như ý. Tinh Vân nhìn thấy cô vui vẻ thì trong lòng cũng ngập tràn hân hoan. Sau khi Bảo Vy chọn được áo cưới ưng ý thì đến lượt Tinh Vân vào phòng thử lễ phục. Charles cũng theo hướng dẫn của nhân viên cửa hàng vào phòng thử lễ phục cho phụ dâu.
Một lúc sau, khi hai bức rèm dày mở ra, Tinh Vân và Charles không hẹn mà gặp cùng nhau nhìn về phía đối phương. Ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau giây lát. Tinh Vân hiểu được trong đôi mắt nâu của người kia có say mê và ngưỡng mộ cho nên cô liền tránh né bằng cách nở nụ cười xã giao. Charles lịch lãm tiến lại phía cô, chìa khuỷu tay ra. Tinh Vân Theo phép lịch sự, nhẹ choàng tay anh bước về phía Bảo Vy và Ưng Túc.
“Anh nhìn xem, anh bạn của anh và Tinh Vân thật xứng đôi.” Bảo Vy nhất thời chật lưỡi cảm thán.
Ưng Túc tuy là từ nhỏ đã biết Tinh Vân nhưng lâu lắm rồi không gặp cho nên cũng không ngờ khi lớn cô lại khác