Thiên Kim Báo Thù

Nói tiếng người


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Phi đang đứng đó, chẳng khác gì tên hề đến đây để làm trò tiêu khiển cho người khác

“Được rồi, tan họp!” Đã đạt được mục đích rồi, Lâm Sở Sênh lập tức đứng dậy rời đi, “Trịnh Điềm, em đi theo chỉ một lát.”

Lâm Sở Sênh vừa rời đi, những người khác lại càng thoải mái hơn, cả đám vây lại trước mặt Vương Phi, “Chị Vương Phi, công ty điều chuyển chị như vậy, có phải là đang ép chị từ chức không?” Vừa đến đã hỏi vấn đề này như kiểu là quen thân với Vương Phi lắm.

Vương Phi cúi đầu xuống, dọn dẹp lại những đồ mà mình đã lấy ra

“Chị Vương Phi, mấy chuyện xảy ra trong công ty có liên quan gì đến chị không? Nếu không thì sao trong lúc quan trọng này lại thay đổi chức vị của chị như thế chứ?” Vấn đề trước còn chưa tiêu hóa xong đã phải đón thêm một vấn đề khác.

Vương Phi vẫn im lặng không nói lời nào

“Chị Vương Phi, chị không có ý định từ chức à? Chị bị giáng chức như vậy mà không chịu đi, có phải là trước kia chỉ mua bằng không

Đi theo Thẩm tổng một thời gian rồi, bị Thẩm tổng phát hiện mình bị lừa nên giáng chức chị à?” Vừa nhắc đến khả năng này, những người ở chỗ đó lập tức ồn ào cười lớn.

Vương Phi cũng không biết là mình đã thu dọn lại đồ đạc như thế nào, cô ta chỉ cầm đồ của mình rồi vội vàng rời đi

“Thôi đi, vẫn còn nghĩ mình là trợ lý giám đốc chắc, phượng hoàng bị giáng chức còn không bằng gà!”

Vương Phi là người làm việc lâu năm, sức chịu đựng của tâm lý và năng lực tự đánh giá tương đối mạnh, nhưng cả ngày phải chịu loại kích thích này khiến cô ta luôn có cảm giác muốn sụp đổ

Quay lại chiếc bàn làm việc nhỏ của mình, hơn nữa còn thấy trên đó đang chồng chất tài liệu của người khác đặt lên, cô ta cảm thấy sắp không nén được cơn giận trong lòng mình nữa rồi

Bên này, Trịnh Điềm đi theo sau Lâm Sở Sênh, Lâm Sở Sênh còn đích thân rót cho Trịnh Điềm một chén nước, “Thế nào, Cam Cửu có còn làm phiền em không?” Dù Thẩm Mạc nghĩ thế nào thì Lâm Sở Sênh cũng không hối hận vì đã giúp Trịnh Điểm, cho dù đó chỉ là vì thương xót.

Trịnh Điềm cười cười, “Không có, chắc là hắn buông tha cho em rồi.” Lúc nhấc tay lên, Trịnh Điềm vẫn còn có thể thấy được mụn trên đó

Để đề phòng Cam Cửu đến dây dưa, hằng ngày cô ấy vẫn uống loại thuốc kia, nhưng mà bác sĩ đã chỉ định là không được uống quá một tháng, dù sao thì trong thuốc này cũng có thành phần kích thích hoocmon, Trịnh Điểm nghĩ thấy thời gian một tháng chắc cũng đủ rồi.

“Vậy còn bệnh tình của em trai em?” Điều Lâm Sở Sênh quan tâm nhất là vẫn là về em trai cô ấy.

Nhắc đến em trai thì Trịnh Điềm lại cười rất tươi, dù có giả bộ thì cũng không giả bộ nổi

“Tạm thời kiểm soát được rồi ạ.” Hai chữ tạm thời giống như một quả bom hẹn giờ chôn trong người, có thể nổ tung bất kì lúc nào, dù có kiểm soát được thì cũng không thể phớt lờ.

“Nếu cần tiền thì cứ nói một tiếng.” Lâm Sở Sênh thở dài, bây giờ cô cũng chỉ có thể giúp về mặt tài chính mà thôi.

Trịnh Điểm khịt khịt mũi, lúc ngẩng đầu lên cô ấy đã thu lại vẻ bị thương, “Vâng.” Đó là một nụ cười rất đẹp, không hề thấy chút bi thương nào trong đó

“Lâm tổng có chuyện gì muốn giao cho em à? Chỉ cần Lâm tổng phân phó thì dù là giết người phóng hỏa em cũng đi làm.”

Qua một loạt chuyện vừa rồi, dường như đầu óc của Trịnh Điềm cũng mở mang ra hơn, suy nghĩ cũng thông hơn

Nhưng mà câu giết người phóng hỏa kia chỉ là an ủi Lâm Sở Sênh mà thôi

“Không đến mức giết người phóng hỏa đâu, chỉ có hai bản khảo sát, chiều nay em đi đưa tận tay cho từng giám đốc của các phòng ban, nói là phòng kinh doanh muốn làm kế hoạch phát triển, phải bảo họ điền hết đấy

Còn một bản khác là cho sáng sớm ngày mai, nhớ kĩ, vừa đi làm là phải đưa luôn, cũng là mỗi người một bản.” Lâm Sở Sênh cầm hai bản khảo sát trên bàn đưa cho Trịnh Điểm.

Thấy Lâm Sở Sênh nói thận trọng như vậy, lúc Trịnh Điểm nhận lấy cũng cẩn thận từng ly từng tí như đang cầm một thứ gì đó dễ vỡ

Lúc Vương Phi gõ cửa, Lâm Sở Sênh và Trịnh Điểm đã nói chuyện xong, đúng lúc Trịnh Điềm đang ra ngoài.

“Có việc?” Lâm Sở Sênh ngồi ở vị trí của mình, khoan thai hỏi một câu.

Địa vị của Vương Phi từng cao ngang hàng với trưởng phòng, nhưng trong chớp mắt đã bị người ta nhìn bằng ánh mắt của bề trên, nhất là khi bị Lâm Sở Sênh nhìn như vậy, cô ta lại càng cảm thấy cực kì không thoải mái

“Trước giờ tôi vẫn nghĩ Giám đốc Lâm là một người thông minh, nhưng không ngờ cô lại khiến tôi phải thất vọng thế này, thì ra Giám đốc Lâm cũng chỉ là một người không biết phân biệt chuyện công và việc tư.”

“À?” Lâm Sở Sênh kéo dài âm cuối, cô nhướn mi lên nhìn Vương Phi với vẻ khá hứng thú

“Tôi biết là Giám đốc Lâm để tâm đến những lời tôi nói trước kia

Nhưng nếu Giám đốc Lâm thật sự thích Thảm tổng thì không nên có hành động không lý trí này! Tôi là người trung thành với Thẩm tổng, cũng là phụ tá đắc lực của Thẩm tổng, Giám đốc Lâm hạ chức tối như vậy, chắc chắn là đang chém mất một cánh tay của Thẩm tổng!” Vương Phi ngẩng đầu lên, dường như làm như vậy là có thể cứu vớt được lòng tự tôn nực cười của cô ta.

Lâm Sở Sênh nghe rất chăm chú, lại còn gật đầu rất nghiêm túc!

Làm như vậy giống như Vương Phi đang đấm vào một túi bông, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Nghe thấy Vương Phi không nói gì, Lâm Sở Sênh liền ho một tiếng, “Nói xong rồi à? Vậy để tôi nói, như bản thân cô cũng đã nói, người bên truyền thông đã bắt đầu rình sẵn rồi, dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của cô sau khi nhậm chức, có thời gian để đoán tâm từ người khác thì chi bằng ngẫm lại xem bản thân cô làm việc thế nào

Đừng để ngay cả nhiệm vụ đầu tiên cũng không hoàn thành nổi, chuyện này dù là đối với công ty hay với cá nhân Thẩm tổng đều không thể chấp nhận được.”

Cô nhẹ tay gõ xuống bàn phím rồi nói thêm một câu, “Tôi đã gửi mail thông báo cho bên quan hệ công chúng rồi, để họ phối hợp công tác với cô, ba rưỡi chiều nay sẽ có một buổi họp báo, cô tham gia đi, tôi tin vào năng lực của cô.” Lâm Sở Sênh gật đầu, cô trưng ra dáng vẻ tiêu chuẩn của một nhà lãnh đạo đang cổ vũ cấp dưới

Ai gây ra chuyện thì để cho người đó chịu trách nhiệm

Sắc mặt Vương Phi còn khó coi hơn cả vừa nuốt phải ruồi.

“Cô không sợ tôi sẽ làm hỏng chuyện của cô à”, Vương Phi yếu ớt hỏi một câu.

Lâm Sở Sênh nhìn Vương
Phi giống như nhìn một đứa ngốc, “Tôi không ngại nói cho cô biết, nếu cô cố gắng xử lý chuyện này theo hướng tiêu cực thì tôi vẫn có thể danh chính ngôn thuận đứng cạnh Thẩm Mạc

Nhưng còn cô thì sao?” Lâm Sở Sênh ngồi trên ghế quay một vòng tròn, “Cô xem, cô muốn từ chức, trừ lương hay là chịu nhục mặc kệ cho tôi tra tấn?”

Lâm Sở Sênh lại từ từ đứng lên, “Tất nhiên, có câu nói mà tôi cảm thấy cô nói rất có lý, nếu đã thích Thẩm Mạc rồi thì nên nghĩ cho anh ấy, cho nên lúc này tôi rất yên tâm đặt thanh danh của Thẩm Mạc vào tay cô.”

“Không có, tôi và Thẩm tổng không như cô nghĩ!” Vương Phi phản bác lại theo bản năng

Nhưng mà càng như vậy thì càng nói rõ là cô ta đang chột dạ.

Suyt! Lâm Sở Sênh đặt ngón trỏ lên môi, “Cô muốn phản bác, cả tôi và cô đều hiểu mà.” Cô cười cười chỉ tay ra phía cửa, “Tôi là người không thích bị cát bay vào mắt, nếu cô giữ khuôn phép thì tôi còn có thể để cho cô nhìn thấy Thẩm Mạc hằng ngày, nếu không thì lập tức cút xa ra

Tất nhiên, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa lại cho tôi.”

Sau đó, Lâm Sở Sênh kéo ghế lại ngồi xuống.

Cô chăm chú xem số liệu trên máy tính, không có ý định nói thêm gì nữa

Vương Phi nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, ánh mắt không cam tâm một hồi, trước mắt, cô ta cũng chỉ có thể làm theo những gì Lâm Sở Sênh sai bảo.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh phải giải quyết một đống việc, nhưng bây giờ cô lại cực kì nhàn nhã

Với tư cách là sếp, không phải chuyện gì cũng phải đích thân đi làm, vậy thì chẳng khác gì khiến bản thân mệt chết, hơn nữa, có nhiều cấp dưới như vậy làm gì? Chẳng phải là để gánh vác cho mình sao?

Lâm Sở Sênh cực kì hào phóng phân bớt quyền lợi của mình ra, còn cô thì lo chuyện của riêng mình.

Bốn giờ chiều, Lâm Sở Sênh tan làm sớm tới Lâm Thị.

Vì chuyện hợp đồng với Vân Thị nên Lâm Sở Sênh ra vào Lâm Thị càng danh chính ngôn thuận hơn trước, dù có tan làm sớm thì cũng chẳng ai nói gì

Bên phía Lâm Thị đã sớm nhận được mail của Lâm Sở Sênh, các nhân viên cấp cao đều chờ sẵn ở phòng họp, so với lần trước thì đã đỡ hơn, mọi người đến đông đủ, coi như là tiếp nhận thân phận của Lâm Sở Sênh

“Nội dung chủ yếu tôi muốn nói trong ngày hôm nay là về dự án hợp tác với công ty Vân Thị!” Lâm Sở Sênh ngồi vào ghế chủ trì, đi thẳng vào vấn đề

Những người ngồi dưới cũng vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều rất chú ý đến Vân Thị.

“Những năm gần đây, Vân Thị vẫn luôn tập trung nghiên cứu những cái mới, hiện tại có một dự án mới mang tên điện thoại đặt thức ăn nhanh

Công ty họ muốn sản xuất những chiếc điện thoại giống như những phụ kiện như vòng cổ, hoa tai, nếu là đồ trang sức như vậy thì mỗi người sẽ không bị giới hạn là chỉ có một cái hoặc hai cái, mà có thể là mười cái hoặc cũng có thể là một trăm cái.” Lâm Sở Sênh dừng một lát rồi tiếp tục nói, “Vì đây là một dự án mới, vẫn chưa hoàn thiện nên việc hỗ trợ về kĩ thuật vẫn nằm ở Vân Thị, tôi chỉ lấy được quyền sản xuất về thôi.” Sau khi giới thiệu sơ qua, Lâm Sở Sênh lại bắt đầu dự báo về tương lai, “Nếu dự án này thành công thì mọi người thử tưởng tượng xem, việc này cần sản lượng lớn thể nào, đến lúc đó, quy mô công ty có thể gấp mười lần hoặc thậm chí là hàng trăm lần bây giờ.” Lâm Sở Sênh nói xong, tất cả mọi người dường như nhìn thấy tương lai sáng chói

Thậm chí còn tự vỗ tay.

Buổi họp này được triển khai rất thuận lợi!

Lâm Sở Sênh bàn giao xong nhiệm vụ thu mua và nghiên cứu phát triển, dù sao thì phần mềm cũng phải theo kịp, đợi đến khi cuộc họp kết thúc thì cũng đã sáu giờ

Giám đốc tài chính đợi mọi người tan họp xong liền ngồi trước mặt Lâm Sở Sênh, “Lâm tổng, không biết dự án lớn như vậy thì bên Vân Thị sẽ chuẩn bị đầu tư bao nhiêu tài chính?” Dự án này mặc dù rất tốt, nhưng giai đoạn đầu vẫn cần phải tiêu tiền, từ nguyên liệu rồi đến thiết kế phần mềm, những thứ này đều cần phải bỏ tiền vào, chứ không phải là cứ nói mục tiêu ra là sẽ lập tức làm ra được.

Lâm Sở Sênh ngạc nhiên nhìn giám đốc tài chính, “Đầu tư? Tại sao Vấn Thị lại phải đầu tư? Trên hợp đồng có ghi rõ là chỉ thanh toán phí thành phẩm thôi mà!”

Một câu này của Lâm Sở Sênh lập tức khiến cho trái tim của giám đốc tài chính rơi vào hầm băng

“Sao lại như thể được?” Giám đốc tài chính gần như thét lên, “Những dự án như thế này toàn là làm lỗ tiền, Lâm tổng hồ đồ đến mức không biết tính toán như thế là không có lợi trong lúc này à?”

“Chú ý thái độ đi, tôi là sếp hay cô là sếp đây?” Giọng Lâm Sở Sênh lập tức đanh lại.

Giám đốc tài chính ổn định lại tâm trạng, “Được rồi, vừa nãy lời nói của tôi hơi kích động, nhưng Lâm tổng cũng không tính toán gì phải không, trước kia công ty chúng ta luôn buộc chặt với Vu Thị, bây giờ một khi Vu Thị đóng cửa, thành tích của công ty chúng ta cũng bị ảnh hưởng rất lớn!”

Giám đốc tài chính cố gắng nói chậm lại, “Để tôi nói với Lâm tổng thể này, bây giờ chúng ta đang lỗ nặng rồi, công ty còn không có tiền trả lương tháng sau cho nhân viên đấy!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện