Thiên Kim Báo Thù

Ghét bỏ anh cỡ nào


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Sở Sênh cau mày, gọi điện thoại cho trợ lý tạm thời, bảo cô ta hoàn thành nhiệm vụ trong vòng nửa tiếng

Sau đó cô sửa sang lại mình cho ổn thỏa, cũng không vội đi ra ngoài mà ngồi trong phòng trang điểm chờ

Nhân viên trang điểm mới đi được một lát thì cửa phòng trang điểm lại mở ra, Thẩm Mạc sầm mặt đi vào, “Lâm Sở Sênh, trông em yên tâm quá nhỉ, em không sợ anh bị người ta bắt mất hả!” Hiển nhiên, ít nhiều gì thì Thẩm Mạc cũng thấy giận

Lâm Sở Sênh nhìn xung quanh, thậm chí còn thiếu ý tứ ngoáy lỗ tai, cô không thèm để ý tới Thẩm Mạc, dáng vẻ này của cô3giống như không nghe thấy Thẩm Mạc đang nói gì.

Thấy cô như vậy, anh càng cho rằng cô cố ý, bèn bước lên đứng đối diện cô, “Em đã hào phóng như vậy rồi, nếu anh còn không chơi với em thì sao xứng với tâm ý của em được.” Anh đặt tay lên cằm cô, dùng sức buộc cô không thể không nhìn mình.

Anh cúi đầu chuẩn bị in dấu môi lên người cô.

Như vậy chưa xong, anh còn giơ tay kéo cả váy của cô nữa

Lúc thấy sắp được như ý muốn, Thẩm Mạc đột nhiên dừng lại, bởi vì một tay Lâm Sở Sênh đang cầm một thỏi son màu đỏ tươi hướng về phía cổ anh, tay còn lại cầm một1chiếc gương vỡ

Chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ không dùng chiếc gương vỡ này làm tổn thương Thẩm Mạc

Thế nhưng cô lại vô cùng dễ dàng dùng nó rạch hỏng quần của anh

Mặc dù Thẩm Mạc cũng có thể ngăn cánh tay của Lâm Sở Sênh lại, nhưng anh muốn đồng thời né tránh thỏi son thì có vẻ hơi khó

Cô quẹt son lên áo anh, anh cũng không thể đi ra ngoài giống cô.

Lâm Sở Sênh đã hạ quyết tâm rồi, dựa vào cái gì cô phải trang điểm lại lần nữa mà anh thì không

Vậy cả hai người cứ cùng nhau chịu phiền phức đi

Thấy Thẩm Mạc dừng lại, Lâm Sở Sênh mới nhếch môi, nói: “Thẩm Mạc, anh đừng mượn cớ để8dung túng cho dục vọng không muốn người ta biết của mình, vô ích thôi, chúng ta cứ quần nhau thế này, đến lúc đó người được lợi sẽ chỉ có Thẩm Phong.”

Nghe Lâm Sở Sênh nói như vậy, Thẩm Mạc cười lùi ra sau một bước, đồng thời giơ hai cánh tay lên, tỏ vẻ vô hại, “Bảo bối của anh thật hiểu lòng anh.” Không chỉ có giọng điệu mềm mại, hai mắt anh còn chớp chớp liên tục.

Lẳng lơ!

Suy nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Sở Sênh lúc này chính là Thẩm Mạc rất lẳng lơ

Nhất là khi anh gọi cô là “bảo bối”, cả người Lâm Sở Sênh đều nổi da gà, sau đó bắt đầu nên khan.

Thấy Lâm Sở9Sênh phản ứng mạnh như vậy, khuôn mặt Thẩm Mạc lại sầm xuống, “Sao vậy? Em rất khó thích ứng với anh à?” Trong mắt anh tràn đầy ý uy hiếp

Lâm Sở Sênh vốn muốn kiềm chế cơn buồn nôn, nhưng nào ngờ cảm giác buồn nôn lại càng tăng thêm

Lúc đầu Thẩm Mạc định tới gần Lâm Sở Sênh làm chút chuyện gì đó, kết quả là không đợi Thẩm Mạc ra tay, cô đã gục xuống đất trước

Cô nắm lấy quần anh, nôn khan liên tục.

Mặc dù cô không nôn ra cái gì, nhưng chỉ riêng tư thế nôn này của cô cũng đã đủ khiến cho người ta thấy khó chịu rồi

Thẩm Mạc thừa nhận anh thật sự có ý muốn giậu7đổ bìm leo

Có điều, lúc này anh muốn giấu kín tuyệt đối

Anh muốn xảy ra chuyện gì đó với Lâm Sở Sênh, nhưng anh chưa đến mức đùa theo kiểu này

Nếu lỡ anh đang hôn cô, cô nôn vào trong miệng của anh...

Thẩm Mạc ngẫm lại, sau đó lắc đầu.

Không được! Tuyệt đối không được!

Đương nhiên thấy Lâm Sở Sênh ghét bỏ mình, Thẩm Mạc nhất định sẽ khó chịu, vô cùng khó chịu, dù cho cô ghét bỏ anh tới mức nào đi nữa.

Râm!

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, nói một cách chính xác hơn, với lực đẩy mạnh như thế, thì phải là “cửa phòng đột nhiên bị phá ra”

“Giám đốc Lâm.” Trợ lý hô lên, sau đó đứng yên một chỗ, không biết nên làm gì.

Chủ yếu là tư thế của Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh khiển trợ lý thấy hơi sợ.

Trợ lý thấy Lâm Sở Sênh kể sát trên người Thẩm Mạc

Mà khuôn mặt của Lâm Sở Sênh đang úp vào bộ phận nằm phía dưới bụng và phía trên bắp đùi của Thẩm Mạc

Còn Thẩm Mạc thì vừa có vẻ rầu rĩ, lại vừa có vẻ phức tạp, như đang chịu đựng cái gì đó

Nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên trong đầu cô trợ lý là hai người sắp làm chuyện đó

“À, hai người tiếp tục đi.” Trợ lý đỏ mặt, nhanh chóng lùi ra cửa, sau đó đóng cửa lại

Bị trợ lý làm phiền, Thẩm Mạc không còn tâm tư gì nữa

Lạ một điều là bị trợ lý cắt ngang như thế, Lâm Sở Sênh lại không còn buồn nôn.

Hai người nhìn nhau, không ngờ lại có một chút xíu cảm giác ngại ngùng

Thẩm Mạc đảo mắt, chỉ vào chiếc gương vỡ, nói: “Để anh dọn thứ nguy hiểm này đi.” Có điều, chiếc gương này coi như mạng lớn, dù có rơi xuống đất thì cũng không vỡ nát

Anh nhặt gương và thỏi son lên

Bên này, trợ lý vừa quay đầu chuẩn bị đi mới phát hiện mình đang cầm đồ mà Lâm Sở Sênh muốn lấy

Vừa nghĩ tới việc muốn lấy gấp, chắc chắn là cần dùng ngay, trợ lý liền bất chấp tất cả đi vào phòng một lần nữa

Một khi con người căng thẳng, đầu của họ rất có khả năng sẽ bị chập mạch.

Trợ lý chính là loại người như vậy, một khi căng thẳng liền quên gõ cửa, lại trực tiếp đẩy cửa vào, “Giám đốc Lâm, đồ..

đồ..

đồ của chị.” Lúc nhìn thấy tình huống bên trong, hình như đầu lưỡi của trợ lý không còn lưu loát nữa mà bắt đầu xoắn vào nhau.

Lúc trợ lý vừa mở cửa ra, Thẩm Mạc
và Lâm Sở Sênh vô thức nhìn ra ngoài

Sau đó trợ lý nhìn thấy một cảnh tượng là Thẩm Mạc ngồi xổm dưới đất, miệng úp vào bộ phận dưới cổ và trên bụng của Lâm Sở Sênh

“Hai người tiếp tục đi!” Trợ lý lập tức che hai mắt lại, chuẩn bị đi ra, có điều lúc che mắt lại làm rơi đồ xuống đất.

Trợ lý hoảng sợ, nhanh chóng ngồi xuống nhặt lên, nhưng nghĩ đến chuyện không nên nhìn việc trái với lễ nghĩa thì lại tiếp tục che mắt

Sau đó trợ lý lại nghĩ đây là đồ mà Lâm Sở Sênh muốn lấy thì lại muốn nhặt đồ lên, cô ấy cứ lặp đi lặp lại như thể nhiều lần.

“Ra ngoài đi.” Lâm Sở Sênh buồn cười lắc đầu.

Nghe thấy giọng của Lâm Sở Sênh, trợ lý liền cảm thấy đây chính là giọng nói dễ nghe nhất trên thế giới này

Trợ lý không để ý tới chuyện nhặt đồ nữa mà chạy nhanh như chớp ra ngoài, thậm chí còn quên cả đóng cửa.

Lâm Sở Sênh vẫn nở nụ cười

Đương nhiên cô không hề có ý trách trợ lý

Cô tự mình đi nhặt chiếc hộp rơi dưới đất, sau đó mở ra xem, là một chiếc điện thoại mới đã được gắn sim

“Cho anh dùng này, em không muốn người nào đó bị các em gái làm phiền tới mức mặc kệ cả công việc.” Lâm Sở Sênh trực tiếp đưa điện thoại tới trước mặt Thẩm Mạc.

Đây là chiếc điện thoại mới sản xuất, có kiểu dáng phù hợp với anh

Theo lẽ thường, nhận được món quà đầu tiên từ Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc sẽ rất vui vẻ

Nhưng bây giờ, nhìn thấy ý cười hả hê trên mặt cô, anh liền rất khó chịu

“Em chỉ sợ làm lỡ công việc thôi sao?” Thẩm Mạc đứng lên, đặt hai tay lên ghế, vây Lâm Sở Sênh ở giữa, sau đó cúi thấp đầu xuống, anh cảm thấy phải hoàn thành chuyện chưa xong lúc nãy

“Thẩm tổng, anh có muốn đi theo đoàn xe không?” Lần này tới lượt người của Thẩm Mạc gõ cửa

Bởi vì cửa đang mở, người ta trực tiếp đứng ở cửa, sau đó thấy một vài hình ảnh không nên thấy.

Anh ta lùi ra sau một bước, bởi vì lùi quá nhanh nên giẫm phải chân người đứng sau

“Anh bị điên à?” Người kia mắng một câu rồi tiếp tục đi lên phía trước

Anh ta muốn nhắc nhở nhưng lại không biết nói gì, đành phải đi lên túm tay áo người kia lại.

“Buông ra! Đổ thần kinh này!” Người bị giẫm chân nổi giận, hất mạnh tay ra, đập phải cánh cửa, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đang ngùn ngụt lửa của Thẩm Mạc, cơn tức giận gì gì đó đều biến mất hết

“Thẩm tổng tiếp tục đi.” Người bị giẫm chân không hề do dự một giây nào, trực tiếp lách người đi ra

Vì cửa phòng đang mở nên không ai ngờ là Thẩm Mạc lại đùa giỡn với Lâm Sở Sênh ở bên trong như vậy

Thầy sắc mặt Thẩm Mạc từ đen chuyển sang xanh, rồi lại chuyển sang đỏ, Lâm Sở Sênh liền không nhịn được bật cười, “Hôm qua có mười cô gái phục vụ anh rồi mà anh còn chưa thấy đủ à? Mới sáng sớm đã nổi cơn thần kinh gì chứ?” Lâm Sở Sênh đẩy Thẩm Mạc ra, còn lớn tiếng nói một câu như vậy

Bên ngoài người đi tới đi lui mà Lâm Sở Sênh lại nói lớn tiếng, chắc chắn là có không ít người nghe được.

Mười cô gái hầu hạ, chỉ có thể nói là Thẩm Mạc quá khỏe rồi!

Đương nhiên, nhớ tới thông báo tìm bạn trăm năm gì đó của Thẩm Mạc, bọn họ điều hiểu ra được, đây chính là tình cảnh khó nhịn cơn khát, muốn tìm phụ nữ của Thẩm Mạc

Thẩm Mạc chắc chắn cũng phản ứng lại được mấy cái tâm tư gian xảo này của Lâm Sở Sênh..

Anh rảo bước đuổi theo cô

Ra đến cửa, tuy rằng Thẩm Mạc kéo được Lâm Sở Sênh, nhưng rốt cuộc anh vẫn không nói ra được, bởi vì mẹ Thẩm đến đây rồi

Mặc dù mối quan hệ mẹ con giữa hai người không tính là sâu đậm, nhưng ở trước mặt mẹ Thẩm, Thẩm Mạc cũng không có sở thích nói những lời đen tối.

“Mẹ.” Thẩm Mạc gọi nhỏ một tiếng, từ lôi kéo cánh tay Lâm Sở Sênh chuyển sang nắm tay cô

Mẹ Thẩm đảo mắt nhìn Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, sau đó lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người nhưng cũng không đưa ra lời đánh giá nào, “Tiểu Lâm ngồi cùng xe với mẹ, dù sao thì hai đứa vẫn chưa kết hôn.”

Mẹ Thẩm không nói thêm gì nữa.

Đây không phải là hôn lễ của bạn bè để đi cặp với bạn gái nào cũng được, dù sao cũng là hôn lễ của em trai, quy củ vẫn phải đặt lên hàng đầu! Nhất là ở trước mặt mẹ Thẩm

“Vâng.” Thẩm Mạc vốn muốn từ chối, kết quả Lâm Sở Sênh lại vui vẻ đồng ý, cô vung tay lên đi tới trước mặt mẹ Thẩm.

Thậm chí lúc ra khỏi cửa, cô cũng không hề quay đầu lại nhìn, như kiểu ghét bỏ anh lắm vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện