Thiên Kim Báo Thù

Trừng trị người tình của ba thẩm


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đặc biệt là bà ta còn có Thẩm Phong, càng không thể cam chịu được! Bác Cả Thẩm thấy ba Thẩm không có ý định lên tiếng rồi mới nói tiếp: “Chứng cứ, cô muốn chứng cứ à? Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cô!”

Bác Cả Thẩm vừa nói xong, lập tức có người cầm quần áo mà ba Thẩm đã mặc lúc tổ chức đám cưới đến, “Thứ nhất, chỉ những người cực kì thân thiết mới biết chuyện Hạo Chẩn bị dị ứng với Penecillin

Thứ hai, nghe nói Hạo Chấn đã hít phải một lượng lớn Penecillin trong đám cưới nên mới dẫn đến việc dị ứng, mà tôi đã cho người kiểm tra thử quần áo Hạo Chấn đã mặc trong đám cưới, trên đó3có dính rất nhiều bột Penecillin

Theo tôi được biết thì tất cả mọi thứ trong lễ cưới đều do chính tay cô chuẩn bị đấy!”

Khuôn mặt người tình của ba Thẩm lập tức tái nhợt đi, sao có thể vậy chứ? Hóa ra là ra tay từ quần áo, mà quần áo của ba Thẩm thì do đích thân bà ta chọn, bà ta tự tay mặc cho ông ta, chưa bao giờ nhờ bất cứ người nào khác, nếu nói là sau đó quần áo mới bị ai đó động chân động tay vào thì có vẻ cũng không ổn lắm.

Làm gì có ai to gan đến mức dám vẩy thứ gì đó vào người ba Thẩm, rồi sau khi bị dính thứ gì trên người rồi, sao1ông ta lại không hề phản ứng gì?

Người tình của ba Thẩm thầm nghĩ trong đầu, nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là mình đã làm sai ở đâu, “Không, không phải tôi, tôi không có động cơ, Hạo Chấn yêu tôi như vậy, tôi không có lý do gì để hại anh ấy cả!” Người tình của ba Thẩm như tìm được lý do chính đáng, bà ta vội gật đầu, “Đúng là như vậy đấy, tôi chẳng có lý do gì để hại Hạo Chấn cả, không có lý do gì hết!” “Đây mới chính là điểm điên rồ của cô!” Nào ngờ bác Cả Thẩm lại trực tiếp phủ định lời nói của bà ta, “Nếu như cô thật sự thỏa mãn với tất cả8rồi thì sao còn phải hãm hại Thẩm Mạc? Cô không từ thủ đoạn nào để có thể giúp Thẩm Phong đoạt được chức tổng giám đốc của Thẩm Thị!”

“Thậm chí còn có thể lợi dụng ngay cả con dâu mình trong hôn lễ của nó, cô sẵn sàng trả giá lớn như thể chỉ để đuổi Thẩm Mạc đi, mà đúng lúc ấy Hạo Chẩn lại đột nhiên ngất xỉu, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ rằng chú ấy bị Thẩm Mạc chọc tức nên mới vậy.” Bác Cả Thẩm dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Đúng lúc ấy lại có người bắt Lâm Sở Sênh đi, chắc hẳn Thẩm Mạc sẽ đuổi theo Lâm Sở Sênh, nhưng sao mấy lão già chúng tôi có thể để9Thẩm Mạc đi được?” Càng nói bác Cả Thẩm lại càng tức giận hơn, “Trong nhà chỉ có mình cô, một khi Hạo Chấn đi rồi, cô chỉ cần uy hiếp bác sĩ, không cho người ta nói ra tình trạng thực tế, mấy người chúng tôi đều sẽ tức giận với đứa con bất hiếu là Thẩm Mạc, làm gì còn ai điều tra nguyên nhân chính của cái chết nữa? Chiều này của cô đúng là độc thật đấy.” Bác Cả Thẩm vừa nói vậy, những người còn lại đều bắt đầu chỉ trỏ vào bà ta, đúng vậy, nghĩ như thế thì mới thấy người tình của ba Thẩm quá mưu mô.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, nếu bà ta không mưu mô thì7sao Thẩm Mạc lại bị đày ra nước ngoài nhiều năm đến thế!

“Không, không phải tôi.” Người tình của ba Thẩm vội vàng lắc đầu, nhưng dù bây giờ bà ta có mọc ra bảy cái miệng thì cũng chẳng thể thanh minh được, vì bản thân bà ta cũng không thể nghĩ ra được sơ hở trong chuyện này.

“Không phải cố? Đến giờ phút này rồi mà cô còn dám nói dối, mấy kẻ bắt cóc kia cũng đã nhận tội, họ nói cô chính là người cho họ vào, chẳng lẽ họ cũng vu oan cho cô? Nếu như vậy thật thì tôi lại muốn hỏi cô một câu, cô có năng lực gì mà ngay cả nhà họ Cam cũng tốn công tốn sức để hãm hại thế?” Bác Cả Thẩm kích động nói, ông ta chỉ ngón tay vào mặt người tình của ba Thẩm, cũng không biết phải mắng chửi thế nào nữa, đành phải quay sang ba Thẩm, “Anh không thể hiểu nổi, em dâu tốt như vậy mà sao chú lại vừa ý loại người này chứ?”

Nhắc đến mẹ Thẩm, tất cả mọi người ở đây đều im lặng

Thật ra họ đều rất tôn kính mẹ Thẩm, thứ nhất là vì tính cách mẹ Thẩm rất hòa nhã, cử chỉ nhẹ nhàng, thỏa mãn tất cả sự tưởng tượng của họ về một tiểu thư khuê các

Thứ hai, ngày xưa ba của mẹ Thẩm cũng đã từng cứu bọn họ, trước kia người của ba Thẩm gặp phải mai phục, nếu không có ba của mẹ Thẩm thì chẳng thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì.

Là người nhân nghĩa thì không thể nào quên ơn cứu mạng được!

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao không có ai ngăn cản mẹ Thẩm lúc bà nổi điên lên, đồng thời cũng là lý do tại sao miễn mẹ Thẩm không ly hôn thì ba Thẩm chắc chắn sẽ không đuổi bà đi.

“Anh, đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa!” Ba Thẩm hơi xúc động, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác là ba Thẩm vẫn không muốn mọi người bảo vệ mẹ Thẩm, mà vẫn còn cưng chiều người tình của ông ta, việc này lại càng khiến cho những người ở đây chán ghét người tình của ba Thẩm hơn.

Họ trực tiếp xếp người tình của ba Thẩm vào loại người hồng nhan họa thủy.

Nhưng khi bác Cả Thẩm vừa nhắc đến mẹ Thẩm, lại khiến cho người tình của ba Thẩm nhận ra một việc, “Không chỉ mình tôi mới có thể chạm được vào quần áo của Hạo Chấn, chị ta cũng có thể

Trong đám cưới, chị ta luôn ở bên cạnh Hạo Chấn, hoàn toàn có đủ cơ hội!“.

“Đủ rồi, anh cả, em không nghe nổi nữa đâu!” Trong số những cậu em của ba Thẩm đang lắng nghe, có một người khá nóng tính kêu lên, “Cô bớt nói láo đi, người như chị dâu mà biết dùng thủ đoạn? Nếu chị ấy muốn như vậy thật thì chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nhắc đến ông ngoại Thẩm Mạc thì cô sẽ phải cút đi rất xa rồi, còn có thể càn quấy suốt bao nhiêu năm như vậy được chắc?“.

“Cũng giống như trước kia, Tiểu Mạc bị thương nặng như vậy, nếu tôi là chị dâu thì tôi
đã sớm chặt cô ra thành mấy khúc rồi, làm gì có chuyện đưa Thẩm Mạc ra nước ngoài tránh thị phi nhiều năm như vậy chứ?” Đối phương nói tiếp một tràng không dứt

“Đủ rồi, đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa!” Ba Thẩm mắng một câu.

Lúc này chú Thẩm mới miễn cưỡng ngậm miệng lại, nhưng lại không thể kiềm chế cơn giận trong lòng, có điều vì e ngại sự uy nghiêm của ba Thẩm nên chỉ nói thầm một câu, “Anh có biết là con trai cả của anh đã cụt mất một ngón tay rồi không?” Nói xong, ông ta liền nhanh chóng chạy ra phía sau cùng, giống như sợ ba Thẩm sẽ mắng mình tiếp.

Thấy chú Thẩm như vậy, một người đến gần bác Cả Thẩm, khẽ kéo áo ông ta, ý bảo để bác Cả Thẩm nói vài câu

Bác Cả Thẩm cũng không khiến mọi người thất vọng, “Tôi còn nhớ lúc thằng Cả gặp chuyện, chúng tôi đều đến thăm nó, những chuyện khác không dám nói, nhưng chắc chắn là nó có đủ ngón tay đấy.” Nói vậy là rất rõ ràng rồi, một người đang sống thực vật, ngày nào cũng có chuyên gia chăm sóc, chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì tai nạn nào làm mất ngón tay cả, trừ khi có ai đó cố ý, mà cũng chẳng có mấy người có thể tự ý ra vào phòng bệnh của cậu Cả được

Hơn nữa, lúc đó người tình của ba Thẩm cũng không dặn mọi người rằng không được nói chuyện bà ta đến đấy, nên chuyện này chỉ cần hỏi ra là biết

Vẫn là câu nói cũ, mấy người này đều cảm thấy chơi bời với phụ nữ bên ngoài cũng được, nhưng để người kia làm hại đến con mình thì thật hồ đồ, lại còn làm hại đến cả hai đứa con trai của mình thì lại cực kì hồ đồ

Có lẽ chính người tình của ba Thẩm cũng không ngờ rằng vốn liếng trước kia bà ta coi rằng là chiến tích, bây giờ lại trở thành một nhát dao trí mạng.

“Hạo Chẩn à, anh nói có thể hơi khó nghe, vốn dĩ đây cũng chỉ là chuyện riêng trong nhà chú, đám anh em bọn anh cũng chỉ có thể khuyên bảo, quyết định cuối cùng thì vẫn nằm ở chú

Nhưng bây giờ anh cũng không thể không nói thêm vài câu, ả đàn bà này đã muốn giết chủ một lần rồi thì kiểu gì cũng có lần hai

Nói thì hơi khó nghe, nếu chủ muốn chết bọn anh không cản, nhưng trước khi chú chết thì nhớ phải chuẩn bị sẵn hậu sự.” Lời này rất khó nghe, nhưng lại chính là những câu chữ có tác dụng nhất lúc này.

Vận mệnh của Thẩm Thị không chỉ phụ thuộc vào ba Thẩm, mà còn liên quan đến rất nhiều các anh em thế hệ trước! “Anh Cả nói đúng lắm!” Bác Cả Thẩm vừa nói xong, những người khác lập tức ủng hộ.

Bây giờ rõ ràng là những người này đang cho ba Thẩm hai sự lựa chọn, một là từ bỏ quyền lợi ở Thẩm Thị, hai là trừng trị người tình của ông ta

“Không, Hạo Chấn, anh phải tin em, sao em có thể hại anh được! Chắc chắn là chị ta, chắc chắn là chị ta!” Người tình của ba Thẩm cũng cực kì sốt sắng, nhân lúc người đang giữ mình lơ đễnh, bà ta lập tức lao vọt đến giường bệnh của ba Thẩm, nhìn ông ta bằng ánh mắt đẫm lệ.

Chát!

Vốn dĩ bác Cả Thẩm còn sợ ba Thẩm sẽ mềm lòng, định nói thêm vài câu, nào ngờ ba Thẩm lại thẳng thừng hơn cả họ, ông ta tát thẳng vào mặt người tình của mình một cái

Người tình của ba Thẩm bị cái tát này làm cho choáng váng, bà ta ngã phịch xuống đất.

“Đến lúc này rồi mà cô còn muốn vu oan cho người khác, không biết hối cải!” Ba Thẩm vung tay lên, giống như không muốn nhìn thấy người tình của mình nữa, “Dẫn cô ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Thấy thái độ của ba Thẩm như vậy, bác Cả Thẩm lại muốn nói gì đó, nhìn thế này thì có vẻ như ba Thẩm đã xử lý người tình của mình, nhưng câu sau của ông ta chứng tỏ một ngày nào đó hết giận, ông ta sẽ lại thả bà ta ra

“Chuyện này cứ vậy đi, dù sao thì cũng có pháp luật, chúng ta không thể làm quá mức được.” Ba Thẩm nói một câu chặn miệng bác Cả Thẩm lại

Nhưng đây cũng chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, bản thân ba Thẩm cũng thấm khinh thường lý do này, đối với những người xuất thân từ xã hội đen như họ, pháp luật cũng chỉ giống như một con khỉ múa xiếc.

“Tất nhiên, tôi cũng già rồi, Thẩm Thị cũng nên trở thành thiên hạ của thế hệ trẻ, chức tổng giám đốc của Thẩm Mạc vẫn không thay đổi, còn Lâm Sở Sênh sẽ được thăng chức lên làm phó tổng giám đốc, mọi người thấy thế nào?” Ba Thẩm nhìn xung quanh, có vẻ như đang thăm dò xem có ai phản đối không.

Mặc dù những người này không quá hài lòng với chuyện xử lý người tình của ba Thẩm, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, ba Thẩm đã cố ý che chở cho người ta, họ cũng chẳng thể ép ông ta giết người được.

Trong toàn bộ quá trình này, Lâm Sở Sênh đều giả vờ như mình là một nạn nhân nhút nhát, cô luôn cúi thấp đầu xuống, trong lòng lại thầm cười lạnh

Bên ngoài thì có vẻ như cô và Thẩm Mạc đã nắm được Thẩm Thị trong tay, nhưng Thẩm Phong vẫn chưa bị cách chức, chẳng phải là đang cho Thẩm Phong cơ hội lật lại ván cờ này sao? Ông ta làm vậy chỉ là để xoa dịu đám người này mà thôi.

“Chuyện này tạm thời chúng ta cứ giải quyết như thế đã đi.” Từ đầu đến cuối, bác Cả Thẩm có vẻ như là người trung gian, khi nói ra những lời này thì đồng nghĩa với việc ông ta đang tạm thời bỏ qua việc này, “Nhưng cũng phải bàn xem nên xử lý nhà họ Cam thế nào.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện