Thiên Kim Báo Thù

Đến tận cửa chịu nhục nhã


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có điều, sau đó quần áo của bà được ngâm với hương liệu, che mất mùi của Penicillin

Ngày đó mẹ Thẩm ngồi kể ba Thẩm, chắc chắn hai người sẽ có ma sát, nhiều lần tụ lại sẽ gây ra dị ứng

Lời nói của ba Thẩm khiến mẹ Thẩm càng mờ mịt hơn

Không phải là trên quần áo của ba Thẩm có một lượng lớn Penicillin sao? Sao trên quần áo của bà cũng có?

Vừa thấy vẻ mặt của mẹ Thẩm, ba Thẩm liền biết chuyện này thật sự không hề liên quan gì đến bà

Khuôn mặt ông ta trầm xuống, trong lòng lại càng thấy thất vọng hơn

Trong tình huống ngày hôm qua, nếu không phải ông ta đột nhiên3dị ứng Penicillin thì Thẩm Mạc căn bản không thể thắng hoàn toàn như thế, càng không thể ép được đảm anh em của ông ta ra mặt.

Cho dù là trong tình huống này, mẹ Thẩm cũng không muốn tốn tâm tư tranh giành.

Ba Thẩm từ từ nhắm mắt lại, “Cút! Lập tức cút đi cho tôi!” Ông ta gằn từng chữ, nói rất chậm, nhưng lại đanh thép hơn cả nói nhanh

Mẹ Thẩm không hề nhìn ba Thẩm một cái nào, bà dứt khoát đi thẳng lên lầu

Nghe tiếng mẹ Thẩm lên lầu, ba Thẩm mới từ từ mở mắt ra

Lần này Thẩm Mặc dùng thủ đoạn rất giỏi

Thẩm Mạc đoán được tất cả mọi người sẽ không nghi ngờ1mẹ Thẩm mới động tay chân lên quần áo của mẹ Thẩm, đúng là vừa có can đảm lại vừa có mưu lược.

Trong đầu ba Thẩm còn vang vọng lời nói của Thẩm Phong

Đúng vậy, Thẩm Mạc chưa từng tỏ vẻ quan tâm đến ông ta

Ban đầu ông ta cho rằng Thẩm Mạc chỉ đang phát tiết cơn giận trong lòng

Có điều bây giờ nghĩ lại, có vẻ chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.

Thậm chí Thẩm Mạc còn có khí thế mãnh hổ về núi, tất cả bọn họ đều là con mồi của anh

Ba Thẩm hừ lạnh, ông ta muốn xem bản lĩnh của Thẩm Mạc lớn cỡ nào, “Đi đăng thông báo, thăng chức cho Lâm Sở8Sênh lên phó tổng giám đốc, giáng chức Thẩm Phong xuống trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, để phòng nhân sự tự sắp xếp chức vụ.”

Ba Thẩm giơ tay, dặn dò trợ lý riêng, ông ta nói năng dứt khoát, giống như truyền thánh chỉ ở thời cổ đại.

Bên kia, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc không còn chuyện gì nữa

Hai người nằm trên ghế sofa xem tivi, lại còn là xem phim Hàn Quốc ngớ ngẩn.

Cái gì mà mất trí nhớ, tai nạn giao thông, bệnh ung thư, ba bi kịch kinh điển

Bọn họ đã qua cái tuổi mộng mơ, hiếm khi có hứng thú xem kiểu phim như vậy.

“Em nói xem, có phải anh ta bị mù9không? Nữ phụ tốt như vậy, sao cứ phải đi tìm nữ chính?” Trong thời gian dành cho quảng cáo, Thẩm Mạc không nhịn được nói lên đánh giá của mình.

Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, sau đó tiếp tục xem phim truyền hình

Thẩm Mạc sờ mũi, căn bản không cảm thấy Lâm Sở Sênh không để ý tới anh có nghĩa là người ta cảm thấy anh phiền, mà cứ tiếp tục nói: “Em xem, biên kịch phim này cũng não tàn nữa, nữ chính có cái gì tốt đâu, bị người ức hiếp cũng không biết đánh trả, bị người mắng cũng không dám mắng lại, bị người đánh chỉ biết bụm mặt uất ức khóc, đầu óc nữ7chính có bệnh không ấy nhỉ, người trong tivi bị mù hết rồi sao?”

Thẩm Mạc càng nói càng hăng, cuối cùng anh trực tiếp ngồi xuống, thấy Lâm Sở Sênh không có phản ứng gì liền vỗ chân cô, hỏi lại: “Anh nói có đúng không? Em xem mắt nhìn người của anh tốt chưa, nếu có người dám ức hiếp Sở Sênh của anh, anh sẽ giết chết người đó, không bàn cãi gì cả.” Lâm Sở Sênh bị Thẩm Mạc vỗ đau liền nhanh chóng rút chân lại, “Cút, không có ai chửi người kiểu lắt léo như anh hết.”

Thẩm Mạc cười ha hả, nhìn Lâm Sở Sênh tức giận bĩu môi, anh không chịu được muốn tới gần một chút

Lâm Sở Sênh nâng sẵn chân lên, nếu Thẩm Mạc nổi cơn hư hỏng thì cô sẽ đạp anh.

Nơi này không giống như căn biệt thự trước kia không có người giúp việc

Để đề phòng mấy chuyện xấu, hai người sắp xếp không ít người ở đây

Đương nhiên ở trong mắt của Thẩm Mạc, sự phản kháng của Lâm Sở Sênh căn bản không đáng nhắc tới, chỉ là anh muốn xem có làm tới mức độ nào thôi

Đúng vào thời điểm mấu chốt thì điện thoại của Thẩm Mạc đổ chuông

Nhìn vẻ đề phòng của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc từ từ ngồi dậy

Thân là người thuộc tầng lớp quản lý, cho dù đang ở nhà thì cũng có thể nhận được mail

Tiếng chuông này, chính là tiếng chuông có mail của công ty.

Thứ Thẩm Mạc nhìn thấy chính là nội dung ba Thẩm vừa thông báo

Anh cười lạnh, đưa điện thoại cho Lâm Sở Sênh xem, “Em nhìn đi, ông già này thật biết tính toán.”

Lâm Sở Sênh cầm điện thoại xem, cô không nhịn được cười lạnh

Nhìn bề ngoài thì lần này Thẩm Phong bị tổn thất không ít, mặc dù nói là giáng chức, nhưng từ phó tổng giám đốc giáng chức thành trợ lý tổng giám đốc, có giáng được bao nhiêu cấp bậc đâu.

Lần giáng chức này coi như là một cách ăn nói với mọi người, nhưng cũng là một cơ hội cho Thẩm Phong

Làm trợ lý của Thẩm Mạc, Thẩm Phong có thể tham dự vào mọi chuyện của công ty

Trong tình huống biết rõ mọi chuyện, Thẩm Phong muốn lập công, muốn ra mặt cũng sẽ dễ dàng hơn.

Đây rõ ràng là trá hình cho Thẩm Phong cơ hội

Nếu anh ta có thể vượt qua khó khăn này thì không ai có thể bảo đảm được rằng anh ta có lật ngược tình thế hay không

Lâm Sở Sênh thật sự không hiểu vì sao ba Thẩm lại luôn bằng lòng đào tạo một người không mấy đầu óc như Thẩm Phong, chẳng lẽ là vì câu nói kia của anh ta? Lâm Sở Sênh nheo mắt lại, bọn họ đấu đá nhiều lần rồi, lần nào Thẩm Phong cũng thua, vậy thì sau này không thể để cho anh ta có cơ hội xoay chuyển tình thế

“Em thấy không,
anh chỉ thích vẻ mặt như hồ ly này của em thôi.” Lâm Sở Sênh đang tập trung suy nghĩ thì Thẩm Mạc cười nói bên tai cô.

Lâm Sở Sênh tức giận lườm Thẩm Mạc

Cô đọ sức với người của Thẩm Thị, còn không phải là vì anh sao, vậy mà anh còn nhàn nhã không có phản ứng gì.

Thẩm Mạc liên tục nhéo mặt Lâm Sở Sênh, “Nhìn vẻ mặt của em là anh biết em đang nghĩ gì rồi, đơn giản là em cảm thấy em đang giúp anh đọ sức, mà anh còn ở đây hóng hớt đúng không

Nhưng mà Sở Sênh của anh, em giúp anh cũng là đang giúp em, không phải sao, vợ của anh?” Thẩm Mạc thấp giọng nói, sau đó tiếp tục động tác còn dang dở vừa rồi.

Bên trong tâm trạng vừa tốt, bên ngoài lại có người tới nói ba Lâm và mẹ kế Lâm tới tìm Lâm Sở Sênh, “Đáng ghét!” Thẩm Mạc ngồi xuống, không nhịn được càu nhàu một câu.

“Được rồi, anh làm việc của anh đi.” Lâm Sở Sênh bảo người giúp việc cho bọn họ vào, cô vẫy tay đuổi Thẩm Mạc.

“Em đang đuổi anh đấy à? Anh thích em như vậy, vào lúc này, sao anh có thể không ở bên em được?” Thẩm Mạc nắm tay Lâm Sở Sênh, bóp trong lòng bàn tay mình, cảm thấy mềm mại lại bóp thêm vài cái nữa.

Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc với vẻ mặt như gặp quỷ

Nhớ đến khuôn mặt lá bài poker của Thẩm Mạc ban đầu, hoàn toàn hợp với hai chữ lạnh lùng

Giờ nhìn lại thì anh chính là hóa thân của một tên biến thái lưu manh.

Lâm Sở Sênh đạp ngã Thẩm Mạc, “Được rồi được rồi, mau đi đi, chưa đến lượt anh khua môi múa mép đâu.” Thẩm Mạc bị đạp phải đứng lên, rõ ràng anh đã chuẩn bị đi lên lầu rồi mà còn quay đầu lại nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt u oán

Lâm Sở Sênh day trán, cô luôn cảm thấy ở bên cạnh Thẩm Mạc cả ngày ầm ĩ, trong đầu cứ ong ong, không có lúc nào nhàn rỗi.

Ba Lâm và mẹ kế Lâm nhanh chóng đi vào

Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của mẹ kế Lâm, Lâm Sở Sênh liền giật nảy mình

Bà ta trang điểm mắt khói trông như ngộ độc khí ga, nhìn rất đáng sợ

Cái này không nói làm gì, điều làm Lâm Sở Sênh tò mò nhất là, trang điểm thì trang điểm, sao mặt bà ta lại to lên vài cỡ như vậy.

Khi mẹ kế Lâm càng lúc càng tiến lại gần, Lâm Sở Sênh mới thấy được vết máu bầm trên cổ mẹ kế Lâm, Lâm Sở Sênh đoán được đại khái là bà ta lại bị ba Lâm đánh

Lâm Sở Sênh không nhịn được nở nụ cười, đã từng anh anh em em, bây giờ lại quay sang đánh nhau, nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào đây.

Mẹ kế Lâm chú ý thấy trong ánh mắt đánh giá của Lâm Sở Sênh có vài phần giễu cợt, bà ta không nhịn được cúi thấp đầu xuống, thậm chí bà ta còn có cảm giác muốn ra khỏi nơi này ngay lập tức

Nhưng vừa nghĩ tới Lâm Tiêu Tiêu, mẹ kế Lâm chỉ có thể nhịn

Đương nhiên, trong lòng bà ta cũng không thoải mái

Nhìn nhà ở của Lâm Sở Sênh, đãi ngộ mà cô được hưởng, so với Lâm Tiêu Tiêu mà nói thì đúng là một trời một vực.

Cho dù trong lòng bà ta có căm hận thế nào đi nữa thì vào lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng

Lúc ba Lâm khom người, tươi cười với Lâm Sở Sênh, mẹ kế Lâm quỳ mạnh gối trước mặt cô, “Sở Sênh, nghìn sai vạn sai đều là do dì bị ma xui quỷ khiến, con có muốn măng muốn đánh, dì cũng sẽ không oán hận một câu nào.”

Lâm Sở Sênh không hề nhúc nhích, cổ ngồi yên nhận cái quỳ của mẹ kế Lâm, bật cười, nói: “Bà làm gì vậy? Tôi không chuẩn bị tiền lì xì.” Rõ ràng cô đang đối xử với mẹ kế Lâm như con cháu của mình

Mẹ kế Lâm tức giận đến mức cả người run lên, bà ta bấu chặt móng tay vào da, máu nhỏ từng giọt xuống đất, mặc dù không chảy nhiều nhưng lại đau đớn thấu tim, người thường không thể chịu đựng được nỗi đau này

Nhịn, bây giờ bà ta cần phải nhịn.

“Sở Sênh, con đang trách dì sao?” Mẹ kế Lâm cúi thấp đầu, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, trong đầu suy nghĩ đủ lời lẽ xin tha thứ, nhưng vào lúc này, bà ta lại cảm thấy như mình bị bí từ, lần đầu tiên mẹ kế Lâm nhận ra việc lấy lòng một người lại khó đến vậy.

Lâm Sở Sênh nhìn mẹ kế Lâm bằng ánh mắt kì lạ, sau đó nói với ba Lâm: “Người đàn bà của ông có bệnh à? Sao tới đây nói nhảm với tôi vậy?”

Có người tới tận cửa cho mình sỉ nhục, chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ không nương tay.

Khuôn mặt ba Lâm cứng đờ, đứng ở đó cười gượng, mặt dày kéo gần khoảng cách với Lâm Sở Sênh, ông ta ngồi trước mặt cô, “Sở Sênh, bà ấy chỉ muốn thể hiện sự áy náy của mình mà thôi.” Ba Lâm thuận tay cầm cốc nước trước mặt Lâm Sở Sênh, tạt vào mặt của mẹ kế Lâm, “Trước khi tới đã nói rõ rồi mà, sao bây giờ lại ngây ra đó?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện