Thiên Kim Báo Thù

Kéo gã đàn ông chó má xuống nước


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không cần nói nhiều lời, quan trọng nhất là phải tỉ mỉ.

Thừa thắng xông lên thì cũng phải chú ý cách làm, cũng phải có cách riêng để đánh sao cho đối thủ không thể lật ngược được tình thế.

Tất nhiên Lâm Sở Sênh không biết, những ngày tháng sau này, mỗi lần đào tạo người mới, phòng nhân sự cũng nói với họ rằng Lâm Sở Sênh anh hùng thế nào, khó khăn ra sao mới có thể đi từ vị trí một nhân viên kinh doanh lên đến vị trí phó tổng giám đốc hiện tại.

Câu nói dãi nắng dầm mưa đã được hiện thực hóa rất sinh động!

Trong suy nghĩ của mọi người, Lâm Sở Sênh đã trở thành nhân vật có thể sánh ngang được với Đổng Minh Châu*.

* Đổng Minh Châu: Nữ doanh nhân “hô mưa gọi gió”, chủ tịch tập đoàn sản xuất điều hòa3Gree.

Thậm chí còn có một tờ báo đã mời Lâm Sở Sênh đến làm khách mời, cô không nói nhiều lắm, chỉ nhấn mạnh là phải có một trái tim lương thiện rồi trời sẽ giúp.

Liên hệ với công trình công ích hiện nay của Thẩm Thị, những cây bút kia lại càng viết quá lên, rằng lúc ấy Lâm Sở Sênh đã phải trải qua biết bao thử thách, khó khăn lắm mới có thể xin được kế hoạch này.

Nói đến chuyện công ích, mọi người đều cho rằng cứu một con chó, con mèo nhỏ, quyên góp quần áo là có thể trở thành người tốt, còn người thật sự làm từ thiện như Lâm Sở Sênh lại vừa yêu nước vừa yêu dân, là người biết bảo vệ ngôi nhà lớn thì cũng có khả năng bảo vệ được gia đình nhỏ!

Dường như chỉ trong một đêm, Lâm2Sở Sênh đã trở thành nữ thần từ thiện quốc dân.

Tất nhiên, đây là chuyện của sau này.

Đến bốn rưỡi chiều, người trong quân đội cũng đã tới, nói là khảo sát nhưng thật ra là đến tham quan, lần này chắc chắn không chỉ có một mình Lục Thượng Phong. Với tư cách là phó tổng giám đốc của công ty, chắc chắn Lâm Sở Sênh phải ra mặt dẫn những người này đi dạo quanh.

Hơn nữa những người này chỉ ăn mềm không ăn cứng*, nếu lúc này mà Lâm Sở Sênh đưa thứ gì ra thì chẳng những không kiện được Lục Thượng Phong mà còn khiến mấy người này thấy phản cảm, không chừng đến lúc đó chẳng những không trộm được gà mà lại còn mất nắm gạo.

* Ăn mềm không ăn cứng: Có thể thương lượng, đừng đe dọa nhau kẻo hỏng việc.

Cũng chính vì1điều này mà Lục Thượng Phong mới dám công khai đi vào Thẩm Thị.

Thấy dáng vẻ này của Lục Thượng Phong, Lâm Sở Sênh thật sự cảm thấy rất gai mắt, sau khi ở với họ khoảng nửa tiếng thì cô đã bảo trưởng phòng hành chính và trưởng phòng nhân sự dẫn họ, còn cô thì chẳng muốn thấy Lục Thượng Phong thêm nữa.

Sau khi tham quan xong, cả đoàn người chuẩn bị lên xe đến khách sạn, nơi mà Thẩm Phong đã đặt rất gần công ty, chỉ cần đi xe khoảng nửa tiếng là tới nơi.

Lần này Thẩm Phong làm việc cũng khá tốt, chỗ này rất đặc sắc, đại sảnh của khách sạn hoàn toàn có thể hình dung bằng từ “tráng lệ”, bên trong cũng thế, có điều đèn trong phòng lại có màu vàng, mơ hồ khiến người ta có cảm giác hơi tối.

Hai bên1trái phải của phòng đều có chỗ nghỉ, chuẩn bị dành cho những người uống nhiều rượu nghỉ ngơi.

Tất nhiên Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh sẽ không đích thân xuất hiện ở buổi rượu chè này, nhưng hai người cũng không rảnh rỗi mà đợi xem phần cuối của việc này ở một khách sạn khá tốt bên cạnh.

Thẩm Mạc đã sắp xếp xong xuôi, thật ra cũng chẳng có gì quá bất ngờ, song Lâm Sở Sênh còn chưa cảm thấy hồi hộp thì đã cứ thế bị Thẩm Mạc kéo đi mất rồi.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị, mấy người này uống cũng khá nhiều, vẻ mặt không nên để lộ ra ngoài cũng đã lộ ra hết, có vài người còn bắt đầu nói ngọng.

Đúng lúc này, lại có một nhóm nhân viên phục vụ đi vào, cả nhóm đều mặc đồ cổ trang,1bưng đĩa có đặt một bầu rượu tinh xảo trên đó, người này đứng sau người kia, chuẩn bị đưa tay ra rót rượu.

“Chuyện này là thế nào?” Người có chức vụ cao nhất trong chỗ đó thấy tình huống này thì sầm mặt lại, chủ yếu là vì mấy cô gái này ăn mặc khá hở hang.

Vốn dĩ quần áo thời Đường đã khá cởi mở rồi.

Thậm chí còn cởi mở đến mức cục điện ảnh cũng không dám truyền bá phim truyền hình về thời ấy.

Mấy cô gái này vừa đi vào thì mấy người kia liền tỉnh rượu, đùa gì vậy? Nếu để người khác biết được thì vị trí này của họ cũng chẳng giữ nổi nữa.

Trưởng phòng dự án cười ha ha, màn hình ti vi trong phòng đang chiếu hình ảnh Trung Quốc trong năm nghìn năm qua, giọng điệu nghiêm túc ấy giống như mọi người đang ngồi trong phòng nghiên cứu gì đó, chẳng hề phù hợp với bàn rượu này chút nào!

“Bây giờ cũng đang đề xướng việc bảo vệ các di sản văn hóa phi vật thể mà, chúng tôi cũng chỉ hưởng ứng lời kêu gọi này thôi, thời buổi này chỉ cần tham gia sự kiện nghiêm túc thì nào là âu phục, nào là váy tây, chúng tôi không thích, không thích!” Trưởng phòng dự án vung tay chặn lại, đầu còn hơi lắc lư theo, trông như anh ta có thể gục mặt xuống bàn bất kì lúc nào.

“Nhìn đi, thế này trông đẹp đẽ vui vẻ biết mấy, người trong nước nên mặc quần áo của mình chứ, mọi người nói xem có đúng không?” Trưởng phòng dự án chỉ ngón tay vào mấy người đẹp đang đứng trong phòng một lượt.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu thu dọn các bát đĩa cũ và đồ ăn đã nguội.

Chỉ trong chốc lát, bát đĩa trên chiếc bàn lớn đã vơi đi một nửa.

Đồ ăn cũ vừa được dọn đi thì lại có đồ ăn mới được bưng vào, khoai tây thái sợi, trứng bác cà chua, rau dưa các loại, tóm lại toàn là những món ăn gia đình đến mức không thể gia đình hơn được nữa.

Vì bát đĩa đựng mấy món này này khá lớn nên khiến người ta có cảm giác trên bàn toàn là loại đồ ăn này.

Mấy người ở đây nhìn nhau, chỉ trong giây lát đã hiểu ra.

Tâm tư Thẩm Thị đúng là không bình thường.

Công ty lớn như vậy, các nhân viên quan chức to đến thế mà lại gọi loại đồ ăn này.

Rất nhiều người đẹp đi vào, dù không dám ngủ nhưng có phúc được nhìn thôi cũng đủ để no mắt rồi, dù nếu bị người khác bắt được thì đừng nói đến những chuyện khác, riêng một bàn đồ ăn này trông khó khăn biết bao, mộc mạc biết mấy.

Cao tay! Chiêu này của Thẩm Thị đúng là rất cao tay!

Nghĩ vậy, có mấy người cũng to gan hơn, dám đảo mắt nhìn loạn.

Còn về phần trên màn hình đang chiếu năm nghìn
năm gì gì đó kia thì cũng chỉ là vật làm nền, chẳng ai thèm nhìn.

Người dẫn đầu vẫn còn đang bối rối, thật ra một mặt ông ta vẫn muốn động chạm, nhưng mặt khác thì lại lo rằng chuyện này sẽ bị làm rùm beng lên, phải biết là nếu có vấn đề gì trong tác phong sinh hoạt mà bị làm ầm lên thì có khả năng sẽ bị tước quân tịch*.

* Quân tịch: Bên Trung Quốc, lãnh đạo trong quân đội được cấp giấy chứng nhận quân nhân, nếu phạm lỗi hoặc hết thời hạn nhập ngũ sẽ bị giải trừ quân tịch.

Ông ta cúi đầu đến mức thấp nhất có thể, tay cầm đũa, nhưng lại chẳng ăn bất kì thứ gì, chỉ lắc lắc trên không.

Nói trắng ra thì cũng chỉ là lòng tham mà thôi.

Nhân viên phục vụ, tạm gọi những cô gái ở đây là nhân viên phục vụ, thấy ánh mắt của trưởng phòng dự án thì lập tức tiến lên rót rượu cho mấy người này.

Hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ dường như có sự hấp dẫn như có như không, lại khiến cho người ta không kìm lòng được mà muốn tìm tòi đến tận cùng.

Người đứng đầu cũng không nhịn được mà bắt đầu nheo mắt lại…

Bọn họ cũng được tính là đã lớn tuổi, từ lúc còn trẻ, bọn họ cũng chỉ có một người phụ nữ, đến bây giờ vẻ xinh đẹp như hoa trước kia cũng đã trở thành một người phụ nữ lớn tuổi, sao có thể thơm tho như bông hoa dại ven đường đang mơn mởn gió xuân này được?

Ông ta hơi quay đầu, định dựa vào gần hơn một chút.

Không đúng!

Tiếng kèn bộ đội giống như một tiếng còi báo động réo lên trong lòng ông ta.

Nếu nói việc nhập ngũ trước kia là vì yêu nước thì chỉ là nói dối, thật ra ai cũng muốn hơn người khác, bây giờ vất vả lắm mới có được địa vị ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng dao động được.

“Không được!” Đột nhiên người có cấp bậc cao nhất nâng giọng hô một câu, gọi tâm trí mấy người khác đang mơ màng về. Tất cả mọi người đều vội vàng điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình thật ngay ngắn, không dám nhìn lung tung nữa.

Người có cấp bậc cao nhất cũng tự thấy biểu hiện của mình hơi quá đà, mất tự nhiên ho khan một tiếng, “Ảnh hưởng không tốt, ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì nữa, bây giờ cũng không phải là thời của chủ nghĩa tư bản, không cần phải có người hầu hạ chúng tôi ăn cơm làm gì.”

“Đúng, đúng, đúng, anh nói đúng lắm, chuyện này do tôi nghĩ chưa đủ thấu đáo.” Trưởng phòng dự án hoàn toàn không để ý đến việc mình vừa bị người ta làm mất mặt, vội gật đầu với mấy người lãnh đạo cấp cao, sau đó giơ tay lên, nhanh chóng bảo mấy cô gái mặc đồ thời Đường này đi ra ngoài.

“Xin lỗi, chẳng hiểu sao đầu óc tôi lại không theo kịp mọi người, phạt một ly, tôi tự nguyện uống một ly rượu phạt này.” Trưởng phòng dự án vừa pha trò như vậy, không khí cũng đỡ căng thẳng hơn rất nhiều.

Choang!

Chén rượu trước mặt Lục Thượng Phong rơi xuống đất, sau đó anh ta lập tức đứng lên, “Tôi có việc phải đi ra ngoài một lát, sẽ quay lại nhanh thôi.” Sau khi bỏ lại câu này, anh ta mở cửa ra, sải bước rời đi.

Trưởng phòng dự án không hiểu lắm, quay sang hỏi người quan trọng mà mình phải tiếp đãi, “Chuyện này, có phải là cậu ấy giận tôi rồi không? Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, anh thấy tôi có nên ra xin lỗi riêng thủ trưởng Lục không?” Trưởng phòng dự án cúi đầu xuống, nhưng chắc chắn là mọi người ở đây đều nghe thấy rõ giọng nói của anh ta.

“Không cần đâu, tính tình của Tiểu Lục là vậy đấy, không phải là nhắm vào anh hay Thẩm Thị gì đâu.” Đối phương nhanh chóng giải thích, nhưng vẻ mặt cũng chẳng vui vẻ gì.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu có chỗ nào chưa chu đáo thì mong các vị cấp trên rộng lòng tha thứ.” Trưởng phòng dự án lập tức thở dài một hơi, đứng lên, cầm chén rượu cạn sạch, coi như uống một chén để tạ lỗi.

Mặc dù lúc này vẫn có cảm giác vui vẻ hòa thuận, nhưng giữa Lục Thượng Phong và lãnh đạo cấp cao thì đã có thêm một cái gai.

Trưởng phòng dự án liếc nhìn về phía cửa, không nhịn được mà hơi nhếch mép, đúng như Lâm Sở Sênh đoán trước.

Bên ngoài, Lục Thượng Phong bước đi nhanh, anh ta giữ chặt cô gái mặc đồ thời Đường đang đi phía sau cùng lại, “Tôi còn tưởng rằng tôi đã hiểu nhầm cô, không ngờ tôi nghĩ nhiều rồi.” Người kia bị kéo mạnh thì quay người lại, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Trương Nhất Nhất.

Trương Nhất Nhất hừ lạnh một tiếng, định hất tay Lục Thượng Phong ra, nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích.

Khinh thường, bây giờ Trương Nhất Nhất chỉ muốn thể hiện cảm xúc này ra ngoài.

Mắt Lục Thượng Phong đỏ lên, anh ta càng túm lấy tay Trương Nhất Nhất chặt hơn, sau đó nhấc chân, đạp mạnh cánh cửa phòng nghỉ bên tay phải ra, ném Trương Nhất Nhất vào đấy rồi khóa trái cửa lại.

“Lục Thượng Phong, anh đừng có quá đáng!” Trương Nhất Nhất cố sức đứng lên, bàn về mặt khí thế thì cô không hề thua kém Lục Thượng Phong chút nào.

Lục Thượng Phong tiện tay cởi áo khoác quân phục xuống đất, “Cô đừng có quên, bây giờ cô đang là vợ tôi, nếu làm ra chuyện gì sai trái thì là trái pháp luật đấy!” Mặc dù Lục Thượng Phong đang dạy dỗ Trương Nhất Nhất, nhưng càng nhìn lại càng thấy quần áo của cô chướng mắt, “Còn nữa, tôi và cô đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi, dù có cấu kết với người khác thì cũng chẳng có tác dụng gì, kể cả cô có dụ dỗ người đàn ông kia thì cũng chẳng thể ly hôn được đâu, đã thế còn kéo cả ông ta ngã ngựa nữa đấy.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện