Thiên Kim Báo Thù

Nổi da gà


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Mạc bật cười, “Nếu là ba thì ba không cần hao tâm tốn sức như vậy. Chẳng phải ba đang muốn lót đường cho đứa con thứ ba của mình sao? Nếu đám anh em của ba đều phản đối đứa con trai út của ba thì ba cho rằng nó có thể làm tốt? Thật là, tình thương của ba như núi, cảm động, cảm động chết con rồi.”

“Thối lắm!” Ba Thẩm tức giận đứng lên, bởi vì đứng bật dậy quá mạnh nên ông ta ho khan dữ dội.

“Thằng bé này, cháu nói năng chú ý một chút.” Thấy khuôn mặt ba Thẩm đỏ bừng, bác Cả Thẩm phải lên tiếng cho có.

Vừa nghe lời nói của bác3cả Thẩm, Thẩm Mạc liền ngậm miệng lại. Có điều, vẻ khinh thường trên mặt anh rất rõ ràng.

“Được lắm, mày muốn chứng cứ à, tao cho mày chứng cứ.” Ba Thẩm còn chưa hết giận, ông ta đẩy bác Cả Thẩm ra, giơ tay gọi người của mình tới.

Bác Cả Thẩm cảm thấy cứ ngồi không như vậy cũng không phải, ông ta lại kéo ba Thẩm vài cái cho có rồi mới ngồi lại vị trí của mình.

Ba Thẩm không lải nhải gì nữa, có người kéo thì ông ta ngồi xuống. Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn. Thẩm Phong vẫn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích nổi.

“Vào đi!” Người của ba Thẩm kéo một người từ2trên lầu đi xuống.

Thẩm Mạc nheo mắt lại, chủ yếu là lúc người đó ngẩng đầu lên để anh thấy được rõ ràng, người đó không phải là ai khác, mà là người anh sắp xếp xử lý người tình của ba Thẩm.

“Mày biết người này không?” Người đó bị đẩy tới giữa, cả người anh ta bị trói lại, còn chân và miệng tạm thời được tự do.

“Ai làm người nấy chịu, là do tôi chướng mắt bà ta.” Người đó ưỡn ngực lên, có cảm giác anh ta hề không sợ hãi, muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy.

“Con biết.” Thẩm Mạc không hề trốn tránh, thậm chí còn đứng lên định cởi trói cho đối phương.

Người của1ba Thẩm không hề nhúc nhích, hoàn toàn không coi Thẩm Mạc ra gì.

Đối với người mình coi thường, Thẩm Mạc sẽ ra tay thẳng thừng. Hiển nhiên, đối phương không phải là đối thủ của anh, bị anh đạp sang một bên. Sau đó, anh vô cùng nhanh chóng cởi trói cho người kia.

“Người này là hung thủ hại dì của mày, mày chắc là mày muốn cứu chứ?” Ba Thẩm ngồi vững vàng, như đã sớm đoán được Thẩm Mạc sẽ làm như vậy, ông ta chỉ chờ Thẩm Mạc chui vào tròng mà thôi.

“Con rất ghét người khác động vào anh em của con.” Thẩm Mạc vứt sợi dây, vỗ vai đối phương, “Tiếc quá, e là sau1này cậu không thể ở lại Thẩm Thị nữa rồi.”

“Thẩm tổng, cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Cho dù Thẩm Mạc nói vậy, đối phương vẫn khom lưng cảm ơn.

Mặc dù bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng trong những gia đình giàu có quyền thế kiểu như này, có rất nhiều gia tộc dùng luật riêng của mình. Giống như việc ngày hôm nay, nhẹ thì mất tay chân, nặng thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Thẩm Mạc, tao đã đặt xong vé máy bay sáng mai, hai đứa mày có thể đi rồi.” Ba Thẩm xoay người, tỏ vẻ không muốn nhìn Thẩm Mạc nữa.

“Tiểu Mạc, cháu bảo bác Cả phải nói với cháu thế nào1đây.” Bác Cả Thẩm bất đắc dĩ xua tay, giống như việc Thẩm Mạc cứu người chính là thừa nhận chuyện hôm nay là do anh làm, “Khiêng Thẩm Phong vào đi, thằng bé đang khỏe mạnh, đừng để mắc bệnh vì dính mưa.”

Đám người vừa nãy còn coi như không nghe thấy lời nói của bác Cả Thẩm, không động đậy một chút nào.

Lúc này, cả đám lại nhanh chóng chạy ra khiêng Thẩm Phong.

Lúc Thẩm Phong được khiêng vào, anh ta đã không còn bất cứ tri giác nào, sắc mặt tái xanh, không biết bị lạnh hay là bị gì. Bác Cả Thẩm vội đứng lên, sờ trán Thẩm Phong, giật mình rút tay lại, “Nóng quá, mau đưa đi bệnh viện đi.”

Ba Thẩm nghe vậy, chỉ ngước mắt lên rồi thôi giống như không để trong lòng nhưng cũng không ngăn cản.

“Thằng nhóc này thành thật quá.” Sau khi Thẩm Phong được đưa đi, bác Cả Thẩm không nhịn được lẩm bẩm một câu.

Lúc ngồi sánh vai với ba Thẩm, bác Cả Thẩm lo lắng liếc nhìn lên trên lầu, “Bên phía em dâu, chú tự mình nói, hay anh giúp chú nói?” Lần này Thẩm Mạc ra nước ngoài, có khả năng vĩnh viễn không về được nữa. Xuất phát từ lòng biết ơn trước đây, dù sao cũng phải nói với mẹ Thẩm một tiếng.

Ba Thẩm nhíu chặt mày, thở dài một hơi như là buông bỏ cái gì đó, “Bà ấy và em làm vợ chồng đã nhiều năm, nhưng không suy nghĩ nhiều cho em. Lần này Thẩm Mạc đi, để cho bà ấy đi theo luôn, có lẽ đi theo con trai sẽ khiến cho tâm trạng bà ấy tốt hơn. Lại nói, mẹ Thẩm Phong bị thương nặng như vậy, nhất định là phải chăm sóc trước sự trông coi của em. Cho dù là vì Thẩm Phong thì cũng phải giữ lại mẹ của nó. Sợ rằng bà ấy nhìn thấy, trong lòng sẽ không được vui vẻ.”

Dứt lời, ba Thẩm bắt đầu xoay tràng hạt, như thể trong lòng ông ta thật sự có một mặt nhân từ nào đó vậy.

Người bị bắt sốt ruột nhìn Thẩm Mạc. Nếu vì anh ta mà Thẩm Mạc thất bại, anh ta thật sự cảm thấy rất có lỗi với anh.

Thấy anh ta muốn nói gì đó, Thẩm Mạc giơ tay lên ngăn anh ta lại.

Người tình của ba Thẩm chạy trốn,
không chạy trốn đến chỗ nào khác mà chạy trốn đến chỗ của Thẩm Mạc. Vừa nghĩ đã biết là bà ta muốn lấy bản thân mình hãm hại Thẩm Mạc. Thẩm Mạc cử người đưa bà ta đi, nếu người này bị ba Thẩm bắt, chắc chắn những người còn lại cũng sẽ bị bắt.

“Người là của con, ba nói người của con làm bà ta bị thương. Xin hỏi, có ai tận mắt nhìn thấy không?” Thẩm Mạc hỏi ngược lại, chẳng qua là vấn đề không mấy sắc bén.

Bác Cả Thẩm liếc nhìn ba Thẩm, mất tự nhiên kéo quần áo của mình, “Tiểu Mạc, ba cháu đã để lại cho cháu đường sống, sao cháu lại nghĩ không thông như thế, đừng để thua đến mức không còn chút mặt mũi nào, cháu sẽ khó coi lắm.”

Ba Thẩm đột nhiên ngừng xoay tràng hạt, sau đó nhắm mắt lại, có vẻ không muốn nói gì nữa.

Lúc này, về cơ bản là bác Cả Thẩm đang đóng vai trò một người giảng hòa.

“Cháu yên tâm, có bác ở đây, ba cháu không thể công bố chuyện này, cũng sẽ nói với bên ngoài là vì năng lực làm việc của cháu tốt, nên cử cháu ra nước ngoài mở rộng nghiệp vụ mới.” Bác Cả Thẩm nói xong liền vỗ chân ba Thẩm, “Chú đừng tức giận thằng bé nữa, trước đó chú cũng có chỗ không đúng, vẫn là câu nói kia, một bút không thể viết ra được hai chữ Thẩm.”

Bác Cả Thẩm nói xong, ông ta làm vị trí giảng hòa rất tròn bổn phận.

“Cháu chưa từng thích gánh tội oan. Nếu mọi người đều kết luận như thế, vậy chúng ta chỉ có thể giải quyết theo việc chung.” Thẩm Mạc xem đồng hồ, giống như là để phối hợp với anh, tiếng còi xe cảnh sát bất chợt vang lên.

Ba Thẩm ngước mắt lên, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén lướt lên mặt Thẩm Mạc.

“Tiểu Mạc, cháu làm như vậy là quá đáng rồi.” Giống như trời sinh nhạy cảm với cảnh sát, bác Cả Thẩm mất tự nhiên run tay, sắc mặt ông ta cũng hơi tái xanh.

Thẩm Mạc từ từ đứng dậy, nhìn cửa lớn bên ngoài đã mở rộng ra, nở nụ cười như có như không, “Thẩm Thị là do một tay ba gây dựng, nếu ba không thích con, ba hoàn toàn có thể không cần gọi con về, hoặc là ba muốn đưa con đi đâu thì đưa. Thế nhưng ba muốn vu oan cho con, con sẽ không gánh tội đâu.”

Thẩm Mạc ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Không phải là ba trách con không nghĩ tới tình nghĩa anh em sao? Được, bây giờ con vô cùng nghĩ tới tình nghĩa anh em. Mẹ ruột của Thẩm Phong bị người ta hại thảm như vậy, nếu dễ dàng bỏ qua thì chẳng phải là làm tổn thương nó sao? Không bằng thế này đi, chúng ta để pháp luật công bằng chính trực tới phân xử, nhất định phải đưa hung thủ thật sự ra trước công lý.”

Ba Thẩm đập tràng hạt lên bàn, tràng hạt ngọc thạch va chạm với mặt bàn vang lên tiếng lanh lảnh. Dù sao thì Thẩm Mạc cũng cảm thấy vô cùng chói tai.

“Chào các vị.” Mấy cảnh sát đi vào.

Có thể đi vào cổng biệt thự nhà họ Thẩm, chắc chắn chức vụ của đám cảnh sát này cũng không thấp, thậm chí còn có đặc cảnh đi theo. Lâm Sở Sênh đi ra ngoài nhìn, cô thật sự cảm thấy khoa trương, còn có cả đội Phi Hổ nữa, thật đúng là coi nhà họ Thẩm như đầm rồng hang hổ.

“Không biết là ai báo cảnh sát? Có thể nói rõ ràng cho chúng tôi nghe đã xảy ra chuyện gì không?” Vẻ lấy lòng trên mặt cảnh sát quá rõ ràng. Thậm chí sau khi nói xong, cảnh sát còn cúi người với ba Thẩm.

“Không ai báo cánh sát cả, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, hại mọi người đi một chuyến mất công rồi, hôm nào Thẩm Thị chúng tôi mời khách tạ lỗi.” Ba Thẩm liếc nhìn bác Cả Thẩm, nhiều năm ăn ý đủ để bác Cả Thẩm hiểu ý lập tức đứng ra.

“Suýt chút nữa là xảy ra án mạng rồi, sao lại là hiểu lầm được, là con báo cảnh sát đấy.” Thẩm Mạc đi lên trước mấy bước, vốn định tâm sự cùng cảnh sát, cảnh sát lại bị anh dọa sợ lùi ra sau.

Cảnh sát không đứng thẳng người được, mồ hôi trên trán toát ra từng giọt. Bọn họ lau mồ hôi, tay ướt một mảng như rửa mặt, “Mời Thẩm tổng nói rõ ràng chuyện đã xảy ra.”

“À, là thế này, mẹ của em trai tôi bị người ta xẻo thịt. Anh biết không, ngay cả xương cốt cũng bị lộ ra bên ngoài, làm sao có thể buông tha cho kẻ điên cuồng như vậy được?” Để miêu tả tình huống càng thêm rõ ràng, Thẩm Mạc dùng ngón tay làm dao ra dấu cắt trên cánh tay cảnh sát.

Cảnh sát sợ tới mức da gà trên người nổi hết lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện