Thiên Kim Báo Thù

Bí quyết sinh nam sinh nữ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bác Cả Thẩm vốn đang nhìn ba Thẩm, lúc này ông ta trực tiếp nhắm mắt lại, ý tứ càng thêm rõ ràng.

Ngay lúc ba Thẩm quyết định muốn giết người, phía ngoài cửa lớn bị người ta đâm vỡ, một chiếc xe tải quân dụng lái vào, có không ít người ngồi trên xe. Lúc xe dừng lại, người hai bên xe đều nhảy xuống.

Nhìn lại đều là đám anh em của ba Thẩm.

“Thằng ch* nó chứ, anh Cả, tôi nghe nói có người gây chuyện, nhà họ Thẩm không có ai à?” Người có tính tình nóng nảy nhất cũng là người nhanh miệng nhất, ông ta cầm theo cây đao dùng để sống mái lúc còn trẻ xông thẳng vào trong.

Bác Cả Thẩm chợt mở mắt ra, dường như hi vọng đang ở trước mắt. Ông ta3xoay người, đá văng người cầm đao ở phía đối diện, “Thẩm Hạo Chấn muốn giết tôi!” Ông ta liều mạng hô lên, chỉ mong người ngoài nghe được tiếng hét của ông ta.

Ba Thẩm cầm súng xoay một vòng, cuối cùng vẫn lựa chọn không nổ súng.

Lời nói của bác Cả Thẩm cũng đã truyền ra ngoài rồi. Nếu giết ông ta ngay trước mặt đám anh em nhà họ Thẩm thì hôm nay bọn họ nhất định sẽ liều mạng với ông ta, mà Thẩm Mạc cũng nhất định sẽ đâm sau lưng ông ta một nhát. Tình cảnh trước sau có địch, đại khái còn tồi tệ hơn cả hiện giờ.

Vừa nghe thấy tiếng hét của bác Cả Thẩm, đám anh em nhà họ Thẩm càng chạy vào nhanh hơn, thấy người bao vây cửa còn chưa2tản ra, bọn họ không nói lời nào, trực tiếp xông lên đánh, “Anh Cả, anh Hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thấy anh em mình đi vào, bác Cả Thẩm nắm chặt tay bọn họ, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng là ông ta còn sống.

“Chú hỏi nó đi!” Bác Cả Thẩm chỉ vào ba Thẩm, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, “Vì một người phụ nữ mà có thể xuống tay được với anh em, con trai, vợ của mình. Bây giờ tôi muốn nhìn xem, Thẩm Hạo Chấn, đôi mắt của chú bị cái gì che lại rồi sao?”

Bác Cả Thẩm nói một cách vô cùng đau lòng, ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, không biết phải phát tiết ra ngoài như thế nào, “Vì muốn để cho1con trai của kẻ thứ ba kia lên chức, chú dùng khổ nhục kế không thành, rồi nổi lên ý định giết tôi. Chú để cho các anh em xem đi, bây giờ chú thành ra cái gì rồi, chú muốn đuổi em dâu có ơn với chúng ta đi, chú không thèm để ý đến hai đứa con trai do em dâu sinh ra. Thẩm Hạo Chấn, tôi muốn hỏi chú, rốt cuộc chú quan tâm cái gì?”

“Cái gì? Anh, anh muốn đuổi chị dâu đi? Vậy chẳng phải anh đã trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa rồi sao?” Đám anh em lập tức bàn tán, tuyệt đối không thể động đến mẹ Thẩm.

“Anh còn muốn giết anh Cả? Vị trí hiện giờ của anh, còn không phải là do anh Cả nhường lại hả?” Có người tính1tình thẳng thắn trực tiếp vạch trần chuyện năm xưa.

Bị nhiều người chỉ trích, ba Thẩm sầm mặt không nói câu nào.

Đây là lần đầu tiên ba Thẩm bị đám anh em mắng thẳng vào mặt, nhưng tất cả những điều này đều là do con trai ruột của ông ta ban tặng.

Đám người mắng tới mệt mới dừng lại. Có điều, chắc chắn là người ta không tiếp tục ở đây nữa, “Tiểu Mạc, sau này cháu không cô đơn một mình đâu, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, đám anh em chúng ta đều sẽ đứng sau lưng cháu. Nếu có người nhắc đến chuyện đuổi cháu đi thì trừ phi là đuổi hết đám già chúng ta đi.”

Bác Cả Thẩm mở lời, những người còn lại cũng tỏ thái độ.

Vẫn là câu nói kia, Thẩm1Thị do ba Thẩm định đoạt, bọn họ không có quyền thao túng Thẩm Thị, nhưng bọn họ lại có năng lực hủy hoại ba Thẩm.

Nếu ba Thẩm cố ý muốn để lại vị trí cho Thẩm Phong, vậy cũng đừng trách bọn họ.

Đám người ngông nghênh rời khỏi, lúc này nhà họ Thẩm mới yên tĩnh trở lại.

Cạch! Súng của ba Thẩm rơi xuống đất.

Thẩm Mạc cúi xuống nhặt súng lên giúp ba Thẩm, sau đó đưa súng cho ông ta.

“Mày không sợ tao giết mày?” Ba Thẩm cầm súng, nhắm ngay vào đầu Thẩm Mạc.

Thẩm Mạc dùng ngón tay đẩy súng ra, “Bây giờ đụng đến tôi, sau này ông sẽ gặp rất nhiều tai họa, tôi biết ông là một người sợ phiền phức.” Anh nắm tay Lâm Sở Sênh, “Nhanh như vậy đã có chỗ dựa vững chắc, anh còn chưa thích ứng được.”

“Thẩm Mạc, mày muốn tuyên chiến với tao?” Ba Thẩm đặt súng lên bàn, nheo mắt lại, hình như ông ta đang tính toán gì đó.

Thẩm Mạc không nhịn được cười lớn, “Không phải là đã bắt đầu rồi sao?” Anh liếc nhìn khẩu súng nằm yên trên bàn, nói: “Có điều, thanh danh một đời của ông đã bị đứa con trai bình thường kia làm liên lụy, thật là đáng tiếc.”

Nhắc tới Thẩm Phong, Thẩm Mạc không nhịn được nói thêm: “Thật ra, chuyện này là do Thẩm Phong ra tay, sau đó ông phát hiện rồi hoàn thiện giúp nó, ví dụ như xuất hiện bằng khổ nhục kế. Ông rất cao tay, tiếc là năng lực của nó lại quá kém.”

Thẩm Mạc khẽ lắc đầu, “Ông biết tại sao tôi lại nhìn ra được tâm tư của nó không? Nó sai ở chỗ đã tính kế còn ra vẻ vô tội. Chỉ với một người phụ nữ như mẹ nó thì làm sao có thể tự mình chạy thoát được? Chuyện lớn thế này mà ngay cả một người theo dõi cũng không có, để cho tôi dễ dàng vu oan bà ta dùng hàng trắng. Chỉ có thể
nói là nó quá bất cẩn, suy nghĩ không chu đáo.”

“Tại sao mày phải gọi đám anh em của tao tới?” Ba Thẩm không hứng thú với lời nói của Thẩm Mạc cho lắm, cơ bản là trong lòng ông ta cũng đoán được rồi, chẳng qua việc ông ta không ngờ nhất là Thẩm Mạc lại gọi đám anh em già đó tới.

Nhắc tới chuyện này, Thẩm Mạc cười híp mắt, “Người ta nói chẳng ai hiểu con bằng ba, bây giờ là chẳng ai hiểu ba bằng con.” Anh xoay người dẫn Lâm Sở Sênh rời đi. Đương nhiên, trong lòng anh còn thầm nói một câu, “Đấu đá suốt cả hai kiếp, sao lại không thấy trước chút chuyện này được?”

Thẩm Mạc đi đường nhanh như một cơn gió. Từ hôm nay trở đi, coi như một nửa Thẩm Thị đã thật sự thuộc về anh rồi. Có điều, trước khi được chuyển nhượng cổ phần, vẫn cần phải cẩn thận tất cả mọi thứ.

“Thật ra em cũng tò mò, vì sao anh lại nghĩ đến việc đón các chú các bác của nhà họ Thẩm tới đây?” Lâm Sở Sênh đã nhìn thấy cả quá trình, tuy cô đã sớm biết rằng chắc chắn chiêu này của ba Thẩm không được, nhưng vòng vo một lúc lâu, Lâm Sở Sênh không ngờ rằng anh sẽ dùng cách này.

Chủ yếu là thời gian!

Tập hợp đủ những người đó, cần phải có thời gian. Trừ phi lúc chuyện vừa xảy ra, Thẩm Mạc đã đoán trước được nên mới đi gọi những người này tới.

Thẩm Mạc chạm vào trán Lâm Sở Sênh, “Chủ yếu là xem hôm nay anh muốn cái gì, mục đích của chuyện này là gì, cần người nào có mặt ở đây, chỉ cần nghĩ thông suốt những điểm này thì chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Thấy Lâm Sở Sênh nghe lọt tai nhưng vẫn còn đang suy nghĩ. Thẩm Mạc dựa đầu lên vai cô, anh phả hơi ra, vừa lúc phả vào tai cô, “Thật ra trong lòng em hiểu những thứ này, chỉ là em chưa biết rõ nhà họ Thẩm, nên không sử dụng thuận lợi như anh mà thôi.”

Ngửi mùi hương trên người Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc không nhịn được nheo mắt lại, “Nói đúng ra là em cũng rất thông minh.” Anh há miệng, vô cùng thuận lợi cắn vành tai cô.

Cảm giác tê dại từ bên tai làm cho Lâm Sở Sênh giật mình.

“Làm gì vậy?” Giọng Lâm Sở Sênh mềm mại như đang làm nũng. Cô nhanh chóng quay đầu sang một bên.

“Em thông minh như vậy, sao lại không biết anh muốn làm gì được?” Thẩm Mạc cười khẽ, dùng sức đẩy Lâm Sở Sênh, trực tiếp áp cô dựa vào tường.

Tư thế đè tường chắc chắn là tư thế tiêu chuẩn nhất mà Thẩm Mạc có thể làm được.

Phong thái tổng tài bá đạo!

Ngay cả kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Lâm Sở Sênh, ở trước mặt anh cũng sẽ bị anh đè gắt gao.

Lúc Thẩm Mạc buông Lâm Sở Sênh ra, cô đã mệt tới mức thở hổn hển. Anh cười nhìn đôi môi bị mình hôn sưng lên của cô, nhẹ nhàng vẽ lên vành môi cô, “Em nói xem, hai chúng ta, ai thông minh hơn?”

“Là anh, được chưa?” Lâm Sở Sênh đánh vào tay Thẩm Mạc, tức giận nói.

“Sao em lại ăn nói không khách sáo như vậy, có điều anh có một cách khá là khoa học, có thể chứng minh được trong hai ta, ai thông minh hơn ai.” Thẩm Mạc chắp tay ra sau, ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời đã bắt đầu xuất hiện tia sáng.

“Cách gì?” Nghe có vẻ rất lợi hại, Lâm Sở Sênh lập tức có hứng thú.

Lâm Sở Sênh không dám nói mình học thức sâu rộng, tài trí hơn người, chỉ có thể miễn cưỡng xem như là đọc nhiều sách mà thôi. Thế nhưng, cô chưa từng nghe cách nói khoa học nào như vậy.

Thẩm Mạc nghiêng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Sở Sênh, nở một nụ cười sâu xa, “Anh nghe nói nếu đàn ông thông minh hơn phụ nữ thì đứa bé đầu tiên sẽ là bé gái, ngược lại, nếu phụ nữ thông minh hơn đàn ông thì đứa bé đầu tiên sẽ là bé trai. Hay là chúng ta thử đi?”

Lúc này, khuôn mặt Lâm Sở Sênh sầm xuống. Cô đã nói rồi mà, Thẩm Mạc miệng chó sao có thể mọc được ngà voi, hóa ra là chờ cô ở đây, “Anh muốn thử thì tự đi mà thử, nếu anh có thể tự mình sinh ra một đứa bé sống được, em phục anh sát đất.”

Lâm Sở Sênh vung tay, định đi vào trong nhà nghỉ ngơi, kết quả lại bị Thẩm Mạc kéo lại, chạm lên chóp mũi cô, “Sở Sênh nghịch ngợm.”

Lâm Sở Sênh không biết Thẩm Mạc có cảm giác gì, dù sao thì cô cũng cảm thấy buồn nôn. Vẻ mặt hèn hạ của anh, giống hệt như thái giám trong tưởng tượng của cô, thật là giống như đúc vậy.

Thấy vẻ mặt này của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc liền biết cô đang nghĩ gì. Anh bế ngang cô lên, nói: “Anh cược là em sinh con gái, anh thắng cho em một trăm triệu, anh thua cũng cho em một trăm triệu.”

“Cút, em không thèm một trăm triệu của anh, nếu anh có thể tự mình sinh con thì em cho anh hai trăm triệu!” Mặc dù Lâm Sở Sênh đang giãy giụa nhưng cô vẫn rất mạnh miệng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện