Thiên Kim Báo Thù

Bản sắc anh lính


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trương Nhất Nhất không nói gì, tiếp tục đánh.

Lục Thượng Phong thật sự không nhịn được nữa, trực tiếp hét lên vì đau, “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, là tôi cứu mạng của cô đấy!”

Bốp!

Trương Nhất Nhất tiếp tục đánh, “Bây giờ tôi phải nhìn xem, là anh mạnh miệng hay là tôi cứng tay?”

“Gọi em gái tôi đến đây!” Lục Thượng Phong coi như đã thấy rõ rồi, rõ ràng là người phụ nữ này mượn cơ hội trả thù. Anh ta nhích người sang một bên, cho dù không nhích nổi thì cũng phải cố nhích theo bản năng.

Nhưng vừa nhích người thì lại động đến mấy vết thương. Lục Thượng Phong đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, ngay cả hô hấp cũng phải từ từ.

Bốp!

Trương Nhất Nhất lại đánh một cái, “Bị tôi mắng cho bỏ chạy rồi, trong khoảng3thời gian ngắn sẽ không dám tới đâu.”

Lục Thượng Phong đau đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Cô! Cô!”

Bốp!

Trương Nhất Nhất lại tiếp tục đánh, “Tốt nhất là anh đừng có ý kiến gì. Không phải là anh nói quân hôn không thể hủy được sao? Được, bây giờ tôi không ly hôn nữa, anh cũng đừng mong chạy thoát khỏi tay tôi. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dạy cho anh cái gì gọi là không thể không cúi đầu!”

Bốp! bốp!

Trương Nhất Nhất đánh liên tục hai cái.

Con người sắt đá như Lục Thượng Phong, vậy mà lại bị đánh đến mức chảy nước mắt.

“Nhất Nhất, con càn quấy cái gì đấy?” Trương Nhất Nhất đang đánh hăng hái thì ba Trương và mẹ Trương đứng ở cửa nhìn thấy, lập tức hét lên với cô. Ba Trương cầm hộp giữ ấm, chắc2là đến đưa thức ăn cho Lục Thượng Phong. Mẹ Trương bước nhanh tới, đẩy Trương Nhất Nhất sang một bên.

“Đứa bé này bị chúng tôi chiều chuộng quá, không biết chừng mực nữa rồi.” Mẹ Trương trừng mắt với Trương Nhất Nhất, sau đó cười xòa nói với Lục Thượng Phong, “Tôi đi hỏi y tá rồi, bây giờ cậu có thể ăn cháo, đêm qua tôi cho người về quê mua gạo, sáng nay vừa nấu cháo xong, cậu ăn thử xem có vừa miệng hay không.” Mẹ Trương vừa lẩm bẩm vừa mở hộp giữ ấm ra.

“Ba, mẹ, hai người vẫn chưa khỏe lại mà.” Vành mắt Trương Nhất Nhất đỏ lên, đau lòng nhìn ba mẹ lại có vẻ già đi.

Mẹ Trương cười lắc đầu, đặt tay lên người Trương Nhất Nhất, “Ba mẹ đều là người có tư tưởng cũ, cảm thấy1trong lòng không thoải mái khi mà con không nói cho ba mẹ biết chuyện lớn như kết hôn, thật ra thì nghĩ lại cũng không có gì, chỉ cần các con sống tốt, ba mẹ đều không sao cả.”

Tuy nói như vậy, nhưng khóe mắt mẹ Trương vẫn lấp lánh nước, “Ba mẹ có nghe nói chuyện hôm qua rồi. Ba mẹ không dám nói gì khác, chỉ nghe được Tiểu Lục bị thương nặng, mà con gái của ba mẹ lại không bị tổn thương gì, ba mẹ nhận người con rể này.”

“Mẹ!” Trương Nhất Nhất cuống lên, cô há miệng nhưng không nói được gì.

“Bác trai, bác gái, cảm ơn hai bác.” Lục Thượng Phong hoàn hồn, mãi mới được một câu ra hồn người.

“Nên gọi là ba mẹ.” Mặt ba Trương vẫn rất khó coi, nhưng thông qua câu nói này, xem như1ông cũng đã thể hiện thái độ của mình.

“Vậy con cảm ơn ba mẹ, là con và Nhất Nhất suy nghĩ không chu đáo, xin ba mẹ thông cảm.” Lục Thượng Phong nhìn Trương Nhất Nhất bằng ánh mắt khiêu khích, đầy vẻ đắc ý.

Trương Nhất Nhất không nhìn Lục Thượng Phong, không thèm để ý đến anh ta.

“À, ba mẹ có thể giúp con gọi bác sĩ đến không, người con hơi đau.” Rõ ràng là trên giường bệnh có nút, vậy mà Lục Thượng Phong lại nhờ ba mẹ Trương tìm bác sĩ.

Còn về ba mẹ Trương, hai người không nghĩ tới điều này, trong đầu đều là Trương Nhất Nhất đánh đau người ta. Ba Trương không nói gì, chạy nhanh đi tìm bác sĩ. Mẹ Trương hung hăng trừng mắt nhìn Trương Nhất Nhất, “Càng lớn càng không hiểu chuyện gì cả.”

Bây giờ,1Trương Nhất Nhất không thể nói gì được.

Cô chỉ thấy thương ba mẹ, như thể hai người sống cả đời chỉ vì cô vậy.

Lúc Lâm Sở Sênh đi, Trương Nhất Nhất đi theo tiễn cô về, “Nhất Nhất, bây giờ cậu có dự định gì không?” Với tình trạng hiện nay, e rằng khả năng ly hôn không lớn.

Trương Nhất Nhất nhún vai, “Chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Nếu như vậy có thể khiến ba mẹ tớ vui vẻ thì cứ tiếp tục như vậy đi. Tuy rằng Lục Thượng Phong hơi độc miệng, nhưng những điểm khác vẫn tạm được.”

Nghe Trương Nhất Nhất nói như vậy, Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể gật đầu.

Sức mạnh của mạng sống luôn có thể làm chấn động lòng người. Nếu Lục Thượng Phong có thể thật lòng thật dạ với Trương Nhất Nhất thì mối nhân duyên này có khả năng là mối nhân duyên tốt.

Hiện giờ, Trương Nhất Nhất cứ luôn hành hạ Lục Thượng Phong, thật ra là vì muốn rèn luyện anh ta, đập tan kiêu ngạo của anh ta. Sau này, tới khi anh ta khỏe lại, hoặc là sẽ bật lại mạnh hơn, không thì sẽ trở thành kiểu người mà Trương Nhất Nhất hi vọng.

Tuy rằng không đến mức lập tức thay đổi trở nên dịu dàng, nhưng ít ra thì cũng khiêm tốn một chút, đừng giống như Ngọc Hoàng đại đế cao quý là được.

Trương Nhất Nhất đi vào, ba mẹ Trương đang bàn nghi thức kết hôn với Lục Thượng Phong, “Được rồi, ba mẹ, bây giờ Lục Thượng Phong cần nghỉ ngơi, ba mẹ cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Trương Nhất Nhất vốn thương ba mẹ mình phải chăm sóc cho một người không biết sau này có quan hệ gì với cô hay không, cho nên giọng nói của cô rất cứng rắn, giống như đang đuổi ba mẹ mình đi.

Ba mẹ Trương gật đầu với Trương Nhất Nhất, hai người họ cũng chỉ có thể đi về nghỉ ngơi.

Trương Nhất Nhất thấy Lục Thượng Phong đã thay băng vải, hai mắt lập tức lóe sáng.

Lục Thượng Phong thật sự sợ
hãi, anh ta nhanh chóng lấy tay bụm chỗ băng vết thương lại, “Cô muốn làm gì?”

Trương Nhất Nhất vừa cầm dao gọt trái cây lắc lắc vừa nói: “Anh nói xem, nếu tôi đâm anh một dao thì tôi sẽ bị xử bao nhiêu năm?”

Lục Thượng Phong mở to mắt, mặc dù không đến mức hoảng sợ như đồ ăn hại, nhưng chắc chắn anh ta có hoảng sợ, “Trương Nhất Nhất, tôi nói cho cô biết, cô theo tôi sẽ được cơm ngon rượu say, sau này sẽ sống sung sướng, cô đừng nghĩ quẩn trong lòng!”

Nghe xong những lời này của Lục Thượng Phong, đôi mắt Trương Nhất Nhất sáng lên, cô đổ người về phía trước, “Anh nói cũng đúng, giết anh không có lợi, vẫn nên từ từ giày vò anh mới hay.” Vừa nghĩ tới chuyện vui vẻ, Trương Nhất Nhất lập tức cười nhe răng.

Thật ra, cười lớn thế này không đẹp một chút nào, nhưng lại dễ dàng làm cho người ta thấy không nhịn được mà cười theo.

Sau đó Trương Nhất Nhất liền gặp bi kịch. Lục Thượng Phong dùng sức kéo cô lên người mình, còn con dao trái cây không biết đã sớm rơi ở chỗ nào. Cách lớp chăn, anh ta húc lên bộ phận nữ tính của cô. Cô vừa định nói anh không muốn sống nữa sao, kết quả là vừa mở miệng ra, đúng lúc tạo cơ hội cho Lục Thượng Phong, anh ta lập tức hôn kiểu Pháp thật lâu.

Trương Nhất Nhất giãy giụa nhảy xuống, nhưng lại bị cánh tay cứng như thép của Lục Thượng Phong cố định, cô căn bản không thể nhúc nhích được, đành để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.

Lúc Trương Nhất Nhất có thể bước xuống, cũng là lúc Lục Thượng Phong đã không còn sức lực gì nữa rồi. Anh ta mở tay ra, để mặc cho cô nhảy xuống khỏi người mình.

Sau khi nhảy xuống, Trương Nhất Nhất định dạy dỗ anh ta vài câu. Kết quả, cô ngẩng đầu lên liền thấy dây truyền dịch đổi thành màu đỏ, thậm chí máu còn chảy ngược vào trong bình truyền dịch. Cô lập tức ấn chuông ở đầu giường gọi y tá đến.

Nhân dịp này, Trương Nhất Nhất giơ tay của Lục Thượng Phong lên xem. Đúng như cô nghĩ, chỗ ghim kim đã sưng vù.

Trương Nhất Nhất không dám gỡ kim. Có điều thấy dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Lục Thượng Phong, cô tức giận ném mạnh tay anh ta ra, dù sao cũng đã bị như vậy rồi, đau thêm một chút cũng không việc gì.

“Cô đang mưu sát chồng mình đấy à!” Lục Thượng Phong đau đớn nhếch môi lên nhưng vẫn lẩm bẩm một câu.

“Anh còn biết sẽ xảy ra án mạng sao? Không phải anh có bản lĩnh à? Không phải anh không sợ à?” Trương Nhất Nhất tức giận nói móc. Có điều, trong lòng cô cũng sợ vết thương của Lục Thượng Phong rách ra. Cô vén chăn lên nhìn, băng vải đã biến thành màu đỏ.

Ong một tiếng, Trương Nhất Nhất cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Ông đây là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng không thể chạm vào thì sống còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu vừa rồi có người ở trước mặt cô thì sẽ thấy cảnh cô sắp không biết mình có họ gì đấy.” Lục Thượng Phong bĩu môi, tự mình rút kim truyền dịch ra, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, nếu là ở trên chiến trường, ông đây còn có thể giết kẻ địch.”

Hình như lời thoại này chỉ có thể thấy trên tivi. Lúc đó Trương Nhất Nhất luôn cảm thấy lời anh ta nói quá khoa trương, nhưng đến lúc tận mắt nhìn thấy mới biết thật sự là anh hùng. Ngoại trừ miệng chua ngoa ra thì đúng là Lục Thượng Phong không còn khuyết điểm nào khác nữa.

Hai người đang nói chuyện thì y tá đi vào. Trương Nhất Nhất nhìn thấy vô cùng rõ ràng, lúc y tá thấy tình huống của Lục Thượng Phong, cả khuôn mặt liền cứng đờ. Y tá cầm máu trên tay Lục Thượng Phong, còn trên cơ thể thì mặc kệ, lạnh lùng nói: “Tôi không làm chủ được tình huống này, tôi đi mời bác sĩ trưởng tới.” Nói xong, y tá ném cây nhíp lên xe đẩy nhỏ, sau đó đẩy xe ra ngoài, rõ ràng là mặc kệ.

Với tính cách của Trương Nhất Nhất, y tá mà dám bỏ mặc như vậy, cô nhất định sẽ làm ầm lên. Có điều, bây giờ cô đang đuối lý, trá hình ngược đãi bệnh nhân của người ta, nói sao cũng là cô vô lý.

Khuôn mặt bác sĩ vừa đi vào cũng căng như của Bao Công, ông ta đi tới vén mạnh chăn của Lục Thượng Phong ra, không thèm bắt chuyện với Trương Nhất Nhất mà trực tiếp thay thuốc. Máu tụ thành cục, lại còn chảy rất nhiều.

Trương Nhất Nhất bụm miệng, sợ mình hét thành tiếng.

“Đã qua mười hai tiếng từ lúc tiêm thuốc tê, cơ bản là không còn tác dụng gì nữa, anh chịu đựng một chút.” Bác sĩ lạnh lùng dặn dò Lục Thượng Phong, sau đó nhanh tay xử lý vết thương.

Lần này Lục Thượng Phong đau thật, tay anh ta siết chặt chăn tới mức sắp rách.

Trương Nhất Nhất có chút không đành lòng. Cô suy nghĩ một lát rồi đưa cánh tay ra cho Lục Thượng Phong nắm giống như trong phim, để anh ta nắm hay cắn đều được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện