Thiên Kim Báo Thù

Sau này sẽ có lúc con phải khóc


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng màn hình tối đen cũng chẳng nói rõ được điều gì, ít ra thì cũng không khiến Thẩm Phong chú ý.

“Đừng có đắc ý quá sớm, phúc khí của mẹ tôi vẫn còn ở những ngày tháng sau này!” Thẩm Phong giơ gối đầu lên, ít ra thì anh ta cũng không muốn để mình thua Thẩm Mạc về mặt khí thế.

Thẩm Mạc vò đầu, anh không muốn nói thêm với Thẩm Phong nữa, đành phải quay sang liếc nhìn Lâm Sở Sênh, “Được chưa?”

Suốt cả quá trình này, Lâm Sở Sênh chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đến khi Thẩm Mạc hỏi chuyện thì cô mới ngẩng đầu lên, “Xong rồi.” Lâm Sở Sênh cười cười, bỏ điện thoại vào túi xách.

Thẩm Mạc duỗi tay ra, vỗ vào chân3mình, “Cuối cùng cũng có thể về nhà ngủ rồi.” Sau đó thỏa mãn thở phào một hơi.

“Anh có ý gì?” Thấy Thẩm Mạc định đi thật, Thẩm Phong liền trợn mắt, thậm chí anh ta còn chẳng hiểu rốt cuộc lần này Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đến đây để làm gì.

Lần này đến lượt Lâm Sở Sênh mỉm cười, “Anh nói xem, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng phải làm điều gì đó để tránh sự nghi ngờ của những người khác chứ. Chẳng hạn như bán hết toàn bộ 40% số cổ phần trong Lâm Thị của tôi ra ngoài, vừa rồi có người đã mua hết tất cả rồi đấy, anh đoán thử xem ai đã mua chúng?”

Lâm Sở Sênh chớp mắt, đôi mắt cô sáng ngời2như ánh sao đêm.

Thấy Thẩm Phong vẫn chưa nghĩ ra được đã xảy ra chuyện gì, Lâm Sở Sênh chỉ cười cười rồi rời đi cùng Thẩm Mạc.

Lúc này Thẩm Phong mới nhớ đến việc kiểm tra điện thoại di động, thấy điện thoại đã bị Thẩm Mạc tắt nguồn, dù không rõ rốt cuộc Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đang nghĩ gì, nhưng thấy cô đắc ý đến mức này thì anh ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Còn về chuyện 40% cổ phần kia thì chỉ cần động não một chút là sẽ đoán được chắc hẳn là ba Lâm đã làm.

Thẩm Phong lại thầm mắng ba Lâm là lão già ngu ngốc.

Nhưng anh ta lại chẳng nghĩ lại nếu Thẩm Mạc không chạy đến đây thì chưa1biết chừng anh ta cũng sẽ quyết định như ba Lâm.

Dù sao thì bác Cả Thẩm cũng đã đến gặp Lâm Sở Sênh rồi, mặc dù không biết cụ thể bọn họ đã nói gì nhưng chắc chắn là chẳng có gì hay ho cả! Bác Cả Thẩm vừa đến gặp Lâm Sở Sênh, cô đã lập tức bán hết cổ phần trong tay mình ra, điều này chứng tỏ cô đang muốn cho ông ta thấy lập trường của mình.

Anh ta nhất định phải lật đổ được Lâm Sở Sênh, bây giờ Lâm Thị đã vùng dậy, theo quy định thì phải chia thêm hoa hồng cho Lâm Sở Sênh, nhưng họ lại không hề muốn trở thành chỗ dựa của cô.

Vả lại, ba Lâm là người thích hợp nhất để tiếp nhận1cổ phần công ty của Lâm Sở Sênh, chỉ có ông ta mới có thể khiến sự hi sinh của cô trở thành không đáng để nhắc đến.

Cùng lắm thì ngày mai lại mở một cuộc họp báo, thông báo là Lâm Sở Sênh đã trả lại cổ phần của công ty và tha thứ cho ba mình.

Dường như tất cả mọi chuyện đều cực kì chặt chẽ, không hề có một kẽ hở nào, nhưng anh ta vẫn thầm cảm thấy có gì đấy không đúng lắm.

Thẩm Phong lại cầm điện thoại lên, mở điện thoại gọi điện cho ba Lâm, nào ngờ anh ta và ba Lâm lại nghĩ giống hệt nhau, “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Ba Lâm nói hết suy nghĩ của mình ra một lượt, thấy1Thẩm Phong ở đầu dây bên kia không nói lời nào liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vội vàng ngậm miệng lại, hỏi một câu.

Thẩm Phong vẫn đang vắt óc suy nghĩ, cảm thấy có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, “Cứ xử lý theo như lời ông nói đi.” Một lúc lâu sau anh ta mới trả lời một câu như vậy, anh ta không tin là Lâm Sở Sênh lại có bản lĩnh cao hơn trời.

Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đang ngủ rất ngon, còn ba Lâm và Thẩm Phong thì lại thức trắng cả đêm, chỉ sợ hôm sau sẽ xảy chuyện gì đó đặc biệt.

Khoảng năm, sáu giờ sáng hôm sau, ba Lâm lại gọi điện cho Thẩm Phong để xác nhận lại, nếu gặp phải chuyện gì đó bất ngờ thì nên xử lý ra sao, chẳng hạn như đột nhiên Lâm Sở Sênh đến quấy rối thì phải làm thế nào?

Thẩm Phong hơi nheo mắt lại, “Yên tâm, chắc chắn cô ta sẽ không đến đâu.” Thẩm Phong vẫn khá chắc về vấn đề này, chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ không để bản thân phải mang tiếng xấu, ít nhất là vào lúc này.

Lúc này ba Lâm mới cảm thấy yên tâm. Bữa sáng hôm nay là do mẹ kế Lâm nấu, trước kia khi Lâm Thị còn đang ở trong thời điểm khó khăn, ông ta phải cho người giúp việc nghỉ làm. Mặc dù bây giờ đã khá hơn rồi, nhưng thói quen tiết kiệm vẫn chưa sửa lại, chỉ khi nào trong nhà có khách thì mới thuê thêm người hỗ trợ nấu nướng.

Mẹ kế Lâm đeo tạp dề, bà ta là người cuối cùng ngồi vào bàn.

Thật ra trước kia bà ta rất hay nấu cơm cho ba Lâm, chẳng phải là người ta đều nói, muốn bắt được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm lấy dạ dày của người đó sao? Nhưng mà bây giờ mẹ kế Lâm luôn cảm thấy khác xưa, bà ta nhìn những người đang ngồi ở bàn, trừ chồng và con gái mình ra, bà ta còn phải hầu hạ thêm Mạnh Bằng, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng lại chẳng có cách nào khác, Lâm Tiêu Tiêu bị sảy thai, phải có người chăm sóc cô ta, hơn nữa Lâm Tiêu Tiêu cũng quen với việc có người hầu kẻ hạ mình rồi, Mạnh Bằng không thể rời cô ta ra được. Bây giờ, trừ lúc ăn cơm và đi WC là hai việc không thể nhờ người khác làm thì những việc mà Mạnh Bằng có thể làm được, Lâm Tiêu Tiêu đều sai bảo anh ta.

Thấy cảnh này, mẹ kế Lâm cũng chỉ có thể thở dài, nếu trên đời này có bán thuốc hối hận thì bà ta nhất
định sẽ uống vài viên! Đúng như lời ba Lâm nói, cô con gái này đã bị bà ta chiều hư rồi.

Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết gì về tâm trạng của mẹ kế Lâm, cô ta đang bận thầm oán trách ba Lâm, không hiểu ông ta đang lên cơn gì mà ngày nào cũng dậy sớm ăn cơm, rồi còn bắt cả nhà dậy sớm theo mình, không cho ai ngủ ngon cả.

Nhất là hôm nay, ba Lâm nói là mình có việc cần làm, mới sáu giờ đã bắt đầu ăn sáng, trong thế giới của Lâm Tiêu Tiêu, việc này cực kì vô lý, rất vô lý.

Mọi người đang ngồi ăn cơm, Lâm Tiêu Tiêu lại ngồi đấy nhắm mắt lại, ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Lúc này Mạnh Bằng giống như đang hầu hạ một đứa trẻ, bản thân mình còn chưa ăn cơm mà đã phải ngồi đút cho cô ta ăn. Anh ta biết là giờ này Lâm Tiêu Tiêu còn chưa muốn ăn uống gì nên bưng một bát cháo, dùng thìa xúc, đầu tiên là tự thổi cho nguội rồi lại đút cho cô ta ăn. Như vậy vẫn chưa đủ, anh ta còn phải vừa đút vừa dụ dỗ, “Tiêu Tiêu à, há miệng nào.”

Lâm Tiêu Tiêu vẫn trưng ra bộ mặt như ai đó thiếu nợ mình, cô ta tức giận há miệng ra, thìa cháo vừa vào miệng đã bị cô ta phun thẳng ra bay hết vào mặt Mạnh Bằng, “Anh muốn tôi bị bỏng chết à” Đôi mắt Lâm Tiêu Tiêu vốn đang nhắm lại giờ lại trợn ngược lên.

Mạnh Bằng cầm khăn giấy lên lau mặt, “Được, được rồi, em đừng giận, để anh thổi lại, anh thổi lại!” Còn hai ngày nữa là tròn một tháng Lâm Tiêu Tiêu bị sảy thai rồi, Mạnh Bằng tự dặn bản thân là phải nhịn, anh ta phải nhịn!

Choang!

Lâm Tiêu Tiêu không hề biết điều chút nào, cứ thế xả toàn bộ sự bất mãn của bản thân đối với ba Lâm lên người Mạnh Bằng, Mạnh Bằng vốn dĩ đang bưng bát cháo, cô ta hất mạnh một cái, bát cháo nóng như vậy liền đổ hết lên người Mạnh Bằng, anh ta lập tức đứng bật dậy.

Lâm Tiêu Tiêu chẳng những không quan tâm mà còn nói với vẻ ghét bỏ, “Ngay cả cái bát mà cũng không cầm nổi, đúng là đồ vô dụng.”

Mạnh Bằng vốn đang phủi quần liền lập tức dừng lại, thậm chí còn nhìn Lâm Tiêu Tiêu với ánh mắt không thể tin nổi. Anh ta vẫn luôn cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu xinh đẹp như vậy, có thể đi theo anh ta chính là phúc lớn của anh ta, cho nên anh ta phải đối xử thật tốt với Lâm Tiêu Tiêu. Dù Lâm Tiêu Tiêu có tật xấu thì trái tim ai cũng đều làm từ thịt mà, chắc chắn anh ta có thể khiến Lâm Tiêu Tiêu động lòng, bây giờ nhìn lại thì chuyện này có vẻ không đúng lắm.

“Con bé Tiêu Tiêu này, sáng sớm ra đã lên cơn gì vậy!” Mẹ kế Lâm cũng không ngồi yên được nữa, bà ta vỗ một cái vào tay Lâm Tiêu Tiêu, sau đó vội vàng đến trước mặt Mạnh Bằng, “Tiểu Mạnh à, cậu có đau không? Tính tình Tiêu Tiêu nó vậy đấy, cậu đừng chấp nhặt với nó, mau lên thay quần khác đi, để tôi đi lấy thuốc mỡ cho cậu.”

“Mẹ à, ai mới là con của mẹ? Chỉ bị bỏng một chút thôi mà, cũng có chết được đâu.” Lâm Tiêu Tiêu kéo tay mẹ kế Lâm, cô ta cảm thấy mẹ mình đang làm quá lên, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Rầm!

Ba Lâm tức giận, xốc ngược bàn lên.

“Mày giỏi thì nói lại một lần nữa xem nào!” Ông ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lâm Tiêu Tiêu, có cảm giác như sắp chọc thẳng vào hốc mắt cô ta đến nơi.

Đồ ăn trên bàn đều rất nóng, đa số đều rơi thẳng xuống chân Lâm Tiêu Tiêu, cô ta vốn định nổi cáu, nhưng thấy vẻ mặt ba Lâm giống như sắp ăn thịt người đến nơi thì lại nuốt lời vào trong, “Ba, sao ba lại tức giận như vậy ạ, làm con bị bỏng rồi.” Sau đó cô ta lùi lại một bước, khó chịu giậm giậm chân.

Mẹ kế Lâm xót Lâm Tiêu Tiêu, bà ta ngồi xổm xuống cởi giày của cô ta ra trước.

“Bị bỏng một chút thì đã sao? Cũng có chết được đâu.” Ba Lâm dùng câu vừa nãy Lâm Tiêu Tiêu nói với Mạnh Bằng đáp lại cô ta.

Nghe ba Lâm nói vậy, Lâm Tiêu Tiêu lập tức trừng mắt với Mạnh Bằng, anh ta vội vàng đỡ Lâm Tiêu Tiêu, “Bác trai, không sao đâu ạ, Tiêu Tiêu chỉ đang đùa thôi, bác đừng nóng giận, đừng nóng giận. Với cả, da cháu dày, không sợ bị bỏng.”

“Ba, ba đã nghe thấy chưa, bản thân anh ta nói là không sợ rồi, ba nổi cáu gì chứ.” Lâm Tiêu Tiêu vội lấy lời của Mạnh Bằng để cãi lại ba Lâm.

Ba Lâm tức giận ôm ngực, ông ta không hiểu nổi, đều là con của mình mà sao lại khác nhau nhiều đến thế? Một đứa thì IQ cao đến mức ông ta không thể khống chế được, một đứa thì ngu như heo, có gõ thế nào thì cũng không nghĩ thông, “Về sau, kiểu gì cũng có lúc mày sẽ phải khóc đấy!” Ba Lâm hất tay áo rời đi, không muốn để ý đến Lâm Tiêu Tiêu nữa.

Kiểu gì cũng sẽ có một ngày Lâm Tiêu Tiêu ngộ ra, bây giờ cô ta có thể sống yên ổn, được hạnh phúc thế này cũng chỉ vì Mạnh Bằng, cô ta không còn là cô con gái có xuất thân tốt, hào hoa phong nhã trước kia nữa rồi.

Lâm Tiêu Tiêu thè lưỡi với bóng lưng của ba Lâm, “Mẹ, mẹ nhìn đi, làm gì có ai nguyền rủa con gái mình như vậy chứ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện