Thiên Kim Báo Thù

Chính thức trở thành oan gia


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Thượng Phong gõ từng cái một xuống giường, tư thế của anh ta bây giờ chính là tư thế dạy dỗ người khác trong quân đội!

“Sao con lại thành ra thế này, con có còn là con của mẹ nữa không?” Mẹ Lục liên tục lắc đầu, không dám tin vào mắt mình.

Biểu cảm của Lục Thượng Phong vẫn cực kì nghiêm nghị, không hề thay đổi một chút nào khi thấy thái độ của mẹ Lục, “Sao con lại không phải là con của mẹ? Đây là điều mà mọi người vẫn luôn hi vọng mà. Từ nhỏ đã ném con vào quân đội để rèn luyện, bây giờ con đã giỏi rồi, không chỉ có sức mạnh cường tráng mà còn kế thừa được phẩm chất bao che khuyết điểm của các3quân nhân, không sai một ly!”

Lục Thượng Phong liếc nhìn Trương Nhất Nhất vẫn còn chưa hoàn hồn lại, đột nhiên anh ta cười cười, “Đương nhiên, nếu như mẹ chướng mắt đứa con trai này thì mẹ chỉ cần nói một câu thôi, cùng lắm thì con không làm con trai mẹ nữa, sang nhà họ Trương ở rể là được, con tin chắc rằng ba mẹ vợ con sẽ chấp nhận con thôi.”

Nếu Lục Thượng Phong ra vẻ khinh khỉnh như vừa nãy thì mẹ Trương sẽ dùng mọi cách để làm ầm lên, nhưng bây giờ anh ta lại đột nhiên thay đổi, cãi nhau với người nhà vì con gái mình, khiến bà lại thầm cảm thấy xúc động, thậm chí còn hơi ngại ngùng nhìn mẹ Lục.

“Anh trai, sao anh2lại nói chuyện với mẹ như thế.” Lục Thượng Nhất đỡ mẹ Lục, thấy mẹ mình tức đến mức đứng ngồi không yên thì cũng không nhịn được mà bắt đầu oán trách.

“Em câm miệng lại cho anh!” Lục Thượng Phong trừng mắt lên với Lục Thượng Nhất, “Nếu không phải em về nói hươu nói vượn thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này!”

Nước mắt Lục Thượng Nhất lập tức tuôn rơi, “Anh trai, anh mắng em, vì cô ta mà anh đã mắng em tận hai lần rồi đấy.”

“Ai tên là ‘cô ta’, chỉ cần em vẫn còn coi anh là anh trai thì em phải gọi cô ấy là chị dâu. Anh nói cho em biết, nếu như em còn dám coi thường cô ấy thì từ nay1về sau anh cũng không làm anh trai của em nữa!” Lục Thượng Phong bỗng cất cao giọng, anh ta nói lớn như vậy, giống như đang thể hiện rằng mình đang cực kì tức giận.

Lục Thượng Nhất òa khóc như một đứa trẻ, mẹ Lục thấy thế cũng đau lòng, bà ta ôm lấy con gái mình, run run chỉ vào Lục Thượng Phong, “Con vì con ranh này mà dám đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lục đúng không! Đừng có quên, những gì con có được ngày hôm nay đều là nhờ nhà họ Lục của mẹ cho đấy!”

Lục Thượng Phong nghe xong liền nở một nụ cười khinh thường, “Mẹ xem, mẹ lại lú lẫn rồi, cái gì mà nhà họ Lục của mẹ chứ? Nhà họ Lục nhiều người1như vậy, mẹ không thể đại diện được đâu! Còn nữa, con có được vị trí ngày hôm nay là nhờ năng lực của bản thân, không phải chỉ cần có bối cảnh tốt là có thể leo lên nhanh như vậy. Nếu mẹ có bản lĩnh thì đuổi con ra khỏi quân đội đi, con sẽ bật ngón cái với mẹ.”

Dáng vẻ ngông cuồng này của Lục Thượng Phong đúng là rất đáng giận, mẹ Lục chỉ vào Lục Thượng Phong, sau đó lại chỉ sang Trương Nhất Nhất, tức đến mức không nói nên lời, cuối cùng đành kéo Lục Thượng Nhất rời đi.

“Để cho mẹ chê cười rồi.” Mẹ Trương còn chưa bắt kịp tình hình thì Lục Thượng Phong đã cười ha hả nói chuyện với bà.

Mẹ Trương hơi sửng sốt,1bà cũng không biết nên nói gì, “Đúng là không quen lắm.” Mặc dù bà cũng rất vui khi thấy Lục Thượng Phong che chở con gái mình, nhưng bà vẫn còn rất giận chuyện vừa nãy anh ta uy hiếp mình. Bà không thể coi như chưa có gì xảy ra được.

“Con xin lỗi!” Lục Thượng Phong hơi đảo mắt rồi nói với mẹ Trương một câu.

Nhưng vừa nhìn thì liền có thể đoán được, hẳn là Lục Thượng Phong chưa nói vậy bao giờ, thậm chí có thể thấy là làn da màu đồng vì phơi nắng nhiều của anh ta cũng hơi ửng đỏ.

Câu xin lỗi này đã hoàn toàn chặn được miệng của mẹ Trương.

“Con ở lâu trong quân đội, cũng không biết dùng mấy phương pháp mềm mỏng, lúc nào cũng có gì nói nấy, đã quen làm việc theo kiểu cứng rắn. Nếu mẹ không thích thì con sẽ cố gắng sửa.” Thật ra lời xin lỗi này của Lục Thượng Phong cũng không khéo léo lắm.

Người ta đã tỏ ra không vui rồi mà lại còn nói là mình quen làm việc cứng rắn, thật ra thì chỉ cần nhường nhịn một chút là xong chuyện rồi.

Mẹ Trương lắc đầu, vừa nãy khi Lục Thượng Phong nổi giận với mẹ anh ta thì bà đã cảm thấy cơn tức giận của mình vơi đi một nửa, bây giờ anh ta nói xin lỗi như vậy thì về cơ bản bà cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi, “Bên phía mẹ cậu, không có vấn đề gì chứ?” Mẹ Trương không muốn nói tiếp về chủ đề trước nữa, nên đành phải kiếm một câu chuyện khác để nói.

“Trong quân đội rất xem trọng ảnh hưởng của lính cũ đối với lính mới. Với tư cách là người lớn, mẹ con không dạy bảo gì mà lại đến đây diễn mấy trò lục đục với nhau, dù có là ông nội con thì cũng sẽ không tán thành việc làm này, cho nên mẹ cứ yên tâm đi ạ. Qua bài học này, mẹ con sẽ không dám nhắm vào Nhất Nhất nữa đâu.” Lục Thượng Phong liếc nhìn Trương Nhất Nhất, “Trách nhiệm của đàn ông là phải bảo vệ cho người phụ nữ của mình, mẹ cứ yên tâm, chỉ cần có con thì không ai có thể làm tổn thương đến Nhất Nhất!”

Mẹ Trương hỏi một câu, Lục Thượng Phong đáp lại nguyên một tràng dài, bà chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, nhân lúc canh còn nóng thì cậu
mau nếm thử xem có ngon không, nếu ngon thì sau này tôi nấu thêm.” Mẹ Trương chỉ vào chỗ canh đã nguội ở bên cạnh, sau đó tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

Nghe thấy mẹ Trương nhắc đến chuyện ăn uống, có lẽ Lục Thượng Phong cũng hiểu là vừa nãy mình hơi kích động quá. Anh ta thầm cảm thấy xấu hổ, vội vàng cầm hộp giữ ấm lên, uống canh ừng ực.

Chưa đầy hai phút đã uống sạch hết canh trong vòng một hơi.

“Ngon quá! Uống rất ngon ạ!” Sau đó anh ta rút một tờ giấy, lau qua loa quanh miệng. Nhưng khi thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình bằng ánh mắt khá kì quặc, dường như anh ta cũng hiểu là biểu hiện của mình rất mất mặt, “Tôi, tôi ăn cơm trong quân đội thế này quen rồi.”

Anh ta cúi đầu, có vẻ hơi luống cuống.

Mẹ Trương vừa mới ngồi xuống, lại vịn ghế đứng lên, nhanh nhẹn dọn lại hộp giữ nhiệt, “Không sao là tốt rồi, mấy đứa cứ nói chuyện tiếp đi.” Sau đó bà cầm đồ rời đi.

Hành động ban nãy của Lục Thượng Phong khiến mẹ Trương không khỏi đánh giá tốt về anh ta, vừa tốt lại khá mạnh mẽ. Con người này đúng là không thể rời khỏi nghề nghiệp của mình được, cứ thỉnh thoảng anh ta lại nhắc đến quân đội. Nhưng mà bà vẫn không nhịn được mà thầm so sánh Lục Thượng Phong với Lý Chí Thành. Về phương diện xử lý mối quan hệ trong gia đình thì Lục Thượng Phong làm tốt hơn hẳn, dù cách làm của anh ta rất cứng nhắc, nhưng dù sao anh ta cũng tỏ rõ thái độ cho người khác thấy là mình biết gánh vác!

Đấy là mặt tốt, nhưng trên đường đi mẹ Trương lại có một nỗi lo mới. Có vẻ như Lục Thượng Phong là người rất nóng tính, nhỡ chẳng may tức giận anh ta đánh Trương Nhất Nhất thì lúc đấy sẽ rất nghiêm trọng!

Nghĩ như vậy, bà lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Đến lúc xuống xe, trong đầu bà lại lóe lên một ý nghĩ mới, Lục Thượng Phong đã nói rồi mà, anh ta có thể chấp nhận việc ở rể, vậy thì cứ để cho anh ta ở rể đi, thật ra có hai ông bà coi chừng cũng rất tốt.

Nghĩ ra được một ý hay như vậy, mẹ Trương lập tức chạy vội vào nhà, bàn chuyện này với ba Trương.

Trong bệnh viện, Trương Nhất Nhất vẫn cảm thấy không nuốt trôi cục tức kia.

Tất nhiên, chắc chắn cô sẽ không nói ra, kì thật lúc Lục Thượng Phong dạy dỗ mẹ anh ta thay cô, trông anh ta rất đẹp trai. Nhưng có thế nào thì Trương Nhất Nhất vẫn luôn tỏ ra rằng mình đang thấy Lục Thượng Phong rất chướng mắt.

“Con gái các cô thích nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt à?” Lục Thượng Phong lại cầm quả táo đang gặm dở lúc nãy lên ăn tiếp.

“Đúng!” Trương Nhất Nhất đưa tay ra giật quả táo kia lại, “Ăn, ăn, ăn, lúc nào anh cũng chỉ biết ăn thôi!”

“Này, cô bị điên à, vừa nãy tôi che chở cho cô như vậy rồi, cô có chút lương tâm nào không thế!” Lục Thượng Phong lườm Trương Nhất Nhất một cái rồi kéo chăn trùm qua đầu, sau đó lại nói thêm, “Muốn nghe dỗ ngon dỗ ngọt à, đừng có mà mơ.”

Giống như cảm thấy lời mình nói chưa đủ trọng lượng, anh ta lại bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, quân hôn này của chúng ta, chỉ cần tôi không đồng ý thì cô cũng không thể hủy nổi đâu.”

Lúc Trương Nhất Nhất nổi điên, Lục Thượng Phong vừa nhìn đã biết được suy nghĩ của cô, bây giờ anh ta mới nói thẳng với cô, đừng có hở ra là nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nhắc đến việc này, máu nóng của Trương Nhất Nhất lại nổi lên.

Vốn dĩ cô còn định đánh Lục Thượng Phong một trận, nhưng lúc nằm xuống thì Lục Thượng Phong cũng lật tờ khám bệnh hôm nay lên, ném cho Trương Nhất Nhất, nhắc nhở cô rằng anh ta vẫn còn là bệnh nhân.

Trương Nhất Nhất giơ cao tay lên, cuối cùng cũng đành phải buông xuống.

Khi thấy cảnh này, đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Lâm Sở Sênh mới dần thả lỏng ra.

Tính cách mỗi người một khác, trình độ tiếp nhận cũng khác nhau, có lẽ tính cách tùy tiện của Trương Nhất Nhất lại khá hợp với Lục Thượng Phong cũng nên.

“Nhất Nhất, công ty tớ còn có việc, tớ về trước đây.” Lâm Sở Sênh cầm túi xách lên rồi lên tiếng tạm biệt.

“Để tớ tiễn cậu.” Trương Nhất Nhất vốn đang xị mặt, lúc nhìn sang Lâm Sở Sênh thì lập tức tươi cười.

“Cô đi làm gì?” Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn định nói là không cần, nhưng Lục Thượng Phong đã giành nói trước, “Chân cô ta đi lại vẫn rất tốt, cần gì cô phải tiễn, không thấy ở đây còn có bệnh nhân à? Lúc nãy tôi nói khát nước mà đến giờ vẫn chưa có giọt nước nào cả, có ai chăm sóc bệnh nhân như vậy không?”

“Còn nữa, Lâm Sở Sênh, cô đừng nghĩ là nhờ quan hệ của cô với Nhất Nhất thì tôi sẽ khai ân cho cô. Nếu như có bằng chứng chứng minh Thẩm Thị có hiện tượng lậu thuế thì không cần biết nguyên nhân là gì, tôi vẫn sẽ báo cáo lên trên, để cho chính phủ phê duyệt lại Thẩm Thị mấy người một lần nữa.” Nhắc đến chuyện quan trọng, Lục Thượng Phong lại trở nên khá nghiêm túc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện