"Cô Bạch, cô có thể cho chúng tôi biết lý do vì sao cô lại ra tay giết cha mình hay không? Ông ấy sinh ra cô, chẳng lẽ cô có thâm thù đại hận gì với ba mình hả?"
"Bạch tiểu thư, cô có thể giải thích vì sao hiện giờ trên mạng toàn là ảnh nóng của cô không? Nếu tôi đoán chả nhầm thì cô đã lên giường với rất nhiều người rồi nhỉ?"
"Là con gái của Bạch gia mà dám làm những chuyện tày đình như thế, ngay cả cha mình cũng có thể ra tay giết hại, cho hỏi lương tâm cô để đâu rồi?"
Đối diện với hàng loạt câu hỏi được đặt ra bởi những người đang đứng trước mặt, ánh đèn flash liên tục chiếu thẳng vào người cô, Bạch Tuệ Nghi chỉ biết co do một chỗ, đôi mắt đỏ ửng vương một tầng sương mỏng, lộ ra những tia sợ hãi.
Toàn thân cô run lên bần bật, tóc tai bù xù, bàn tay dính đầy máu tươi ôm chặt đầu gối.
Khóe miệng người con gái mấp máy, thanh âm đứt quãng vang lên: "Tôi… tôi không biết gì hết… Chẳng phải là tôi làm… tôi bị người khác hãm hại…" Giờ đây, đầu óc Bạch Tuệ Nghi trống rỗng, cô hoảng loạn tột độ, đến mức khiến cho bản thân mình bị thương, nhưng nào có ai quan tâm đ ến.
Phóng viên chỉ tập trung vào chủ đề mà bản thân đến đây hôm nay, đó là moi móc được thông tin gì đó từ phía Bạch Tuệ Nghi, tuy nhiên, với tình trạng hiện giờ thì bọn họ khó lòng mà lấy được những gì mình cần.
Dù Bạch Tuệ Nghi có giải thích đến cỡ nào, những người có mặt ở đó đều bỏ ngoài tai, họ giơ tay chỉ trích cô là đứa ăn cháo đá bát, vì danh lợi mà sẵn sàng ra tay giết cha mình.
Cô khóc nấc lên, quần áo rách rưới, toàn thân dính đầy máu tươi, mùi vị tanh nồng xộc thẳng vào mũi cô.
Bạch Tuệ Nghi đưa mắt nhìn xung quanh cầu xin sự giúp đỡ, nhưng tất cả đều là những con người vô cảm, bọn họ mặc cho cô bị ném trứng, rồi rau củ thối vào người, chẳng ai chịu ra tay tương trợ.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi nói thật mà!
Cô thật sự không biết gì cả.
Cô là người yêu cha mình hơn ai hết, làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Bạch Tuệ Nghi cũng chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, cô bị người ta đánh ngất, khi tỉnh dậy thì đã nằm bên cạnh thi thể cha mình, ông ấy chảy đầy máu, toàn thân lạnh lẽo.
Cô vội vàng lao ra ngoài cầu cứu mọi người, nhưng phóng viên đã vây quanh, tất cả đều nhận định một điều rằng Bạch Tuệ Nghi vì tài sản mà ra tay giết cha.
Cô ngồi dưới bậc thềm lạnh lẽo, nước mắt tuôn rơi lăn dài trên gò má trắng bệch, gương mặt cô không có lấy một cắt máu nào.
Thấy Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm đi đến bên cạnh, dường như Bạch Tuệ Nghi cảm thấy bản thân mình đã tìm đến phao cứu sinh, cô vươn tay, thảm thiết gọi: "Tuệ Nghiên, Tiêu Phàm, giúp em với!" Thanh âm run rẩy mong chờ thiết tha.
Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm đuổi đám phóng viên đi.
Bạch Tuệ Nghi cứ nghĩ bản thân mình đã thoát khỏi mọi chuyện, cô vồ vập đứng dậy, vội vàng giải thích: "Em gái, Tiêu Phàm, hai người phải tin em.
Tuệ Nghiên, chị không hề giết ba, chị bị người khác hãm hại." Nhưng khi vừa đến gần, đập vào mắt Bạch Tuệ Nghi là cảnh tượng Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm khoác tay nhau vô cùng thân mật.
"Hai người… đây là… anh và em gái em đang làm gì đây…?" Cô sững sờ, khuôn mặt cứng đờ, cánh môi đỏ hồng mấp máy, cổ họng đau rát khó khăn lắm mới rặn ra được từng tiếng: "Tiêu Phàm, anh nói cho em biết, anh và con bé làm như vậy là có ý gì?"
Bạch Tuệ Nghi chẳng thể ngăn cản việc bản thân mình suy nghĩ lung tung khi chứng kiến em gái và bạn trai mình làm ra những hành động thân mật như thế.
Chưa để cho Bạch Tuệ Nghi kịp hình dung ra vấn đề, Bạch Tuệ Nghiên đã cất giọng, cô ta nhếch môi, ngữ khí thốt lên tràn ngập sự khinh bỉ: "Đã rõ ràng ra như vậy rồi mà chị còn không nhận ra à? Bạch Tuệ Nghi, đừng nói chị ngu ngốc đến mức độ này rồi nha? Nói cho chị biết, thật ra tôi và anh Tiêu Phàm đã ở bên cạnh nhau lâu rồi, chỉ là chị như một con bò để cho chúng tôi dắt mũi thôi." Cô ta đưa tay che miệng cười vô cùng khoái chí.
Trong lòng Bạch Tuệ Nghiên thầm mắng chị gái mình chính là kẻ ngu.
"Tại sao chứ? Hai người sao có thể đâm sau lưng tôi như vậy?" Thân thể Bạch Tuệ Nghi vô lực lùi về phía sau, trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt kia viết rõ hai chữ ngỡ ngàng: "Tiêu Phàm, anh nói đi, anh là bạn trai em mà.
Nhưng anh với em gái em lại…" Nhắc đến đây, cổ họng người con gái bỗng dưng nghẹn ứ.
Cô chưa hiểu, nhưng với Bạch Tuệ Nghi, hôm nay là một ngày vô cùng kinh khủng.
Mọi chuyện dồn dập ập đến với cô, toàn là những việc kinh khủng nhất.
Người đàn ông đứng trước mặt Bạch Tuệ Nghi khoanh tay trước ngực, anh ta cong môi, điềm nhiên trả lời: "Bạch Tuệ Nghi à Bạch Tuệ Nghi, thật ra trước khi gặp cô, tôi và Tuệ Nghiên đã ở bên cạnh nhau rồi.
Tôi và cô ấy yêu nhau đã lâu, còn những lời đường mật mà trước đây tôi đã từng nói với cô ấy, chẳng qua chỉ là lợi dụng thôi.
Có trách thì hãy trách cô ngây thơ dễ tin người, tự tay dâng hết toàn bộ