"Sao tự dưng cô hỏi chuyện này?" Dịch Khải Văn quay sang, nhíu mày nhìn Bạch Tuệ Nghi chằm chằm đầy khó hiểu.
Cô nàng đưa tay gãi gãi đầu, gượng cười: "Thì bây giờ tôi đã biết gì về gia đình anh đâu.
Ai mà biết được liệu họ có vừa ý tôi hay không? Dù chúng ta là kết hôn hợp đồng nhưng mà tôi cũng nên tìm hiểu chút, làm sao để lộ sơ sót ra ngoài được." Bạch Tuệ Nghi bình tĩnh giãi bày tâm tư.
Nghe người ta đồn đại, ba Dịch Khải Văn vô cùng khó tính, còn mẹ anh mất từ khi người đàn ông bên cạnh cô còn rất nhỏ.
Nhà họ Dịch đều do một tay Dịch Khải Văn lo liệu tất cả, anh lớn lên trong sự lạnh lùng, vây quanh bởi hai từ công việc.
Nhà họ Dịch là gia tộc lớn, chắc hẳn họ có rất nhiều quy tắc trong việc chọn con dâu, Bạch Tuệ Nghi sợ rằng bản thân mình sẽ không làm tốt được.
Đằng nào cũng phải chung sống với gia đình Dịch Khải Văn vài năm, cô cần tránh làm họ phật ý, Bạch Tuệ Nghi chỉ cần yên ổn mà lo liệu cho kế hoạch thôi.
Còn đấu đá, tranh quyền đoạt vị tại nhà họ Dịch thì cô chẳng có hứng thú can dự vào.
Mặc kệ bọn họ luôn.
Điều Bạch Tuệ Nghi cần biết chỉ là tính cách cũng như lối sống thôi, ngoài ra cô nàng chả có tâm trạng.
"Hóa ra là vậy hả?" Khóe môi Dịch Khải Văn giương cao, anh khẽ thốt lên: "Cô yên tâm, chúng ta sống ở nhà riêng, không ở nhà chính Dịch gia đâu mà lo.
Bạch tiểu thư chỉ cần an phận làm Dịch thiếu phu nhân giúp tôi là được, mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự động lo liệu." Thanh âm vang lên khàn khàn, dường như đang muốn trấn an cô gái ngồi bên cạnh.
Mặt mũi Bạch Tuệ Nghi nhăn nhó, cô nàng đưa tay chống cằm: "Dù tôi với anh ở riêng tôi cũng nên tìm hiểu chút ít về gia đình anh chứ.
Biết đâu họ chẳng hài lòng về cô con dâu như tôi thì mọi chuyện lớn lắm đấy.
Anh cứ coi như cho tôi biết để tôi liệu mọi chuyện thôi.
Dịch thiếu à, anh nên biết tôi vô cùng ghét bị kẻ khác chỉ trỏ sau lưng." Người con gái đăm chiêu quan sát, chờ đợi câu trả lời.
"Tôi biết cô đang lo nghĩ những gì." Dịch Khải Văn cười nhẹ nhàng, môi anh mấp máy: "Cô đừng áp lực quá, nhà tôi chẳng đáng sợ như người ta đồn đại đâu.
Hơn nữa, tôi đảm bảo rằng không để kẻ nào ở ngôi nhà ấy động tới Bạch tiểu thư đâu, tôi chống lưng cho cô.
Việc tôi kết hôn với ai, bọn họ đố dám phản đối.
Cô cứ việc bình thường như mọi ngày giùm tôi." Dáng vẻ lo lắng hồi hộp của Bạch Tuệ Nghi khiến anh cảm thấy buồn cười, Dịch Khải Văn thỉnh thoảng đưa tay che miệng, tránh cho vợ mình trông thấy.
Người nắm quyền lực tại Dịch gia đương nhiên là Dịch Khải Văn anh rồi, dù gia đình có ghét anh đến mức nào đi chăng nữa nhưng nó vẫn mãi là sự thật chẳng thể thay đổi được.
Bạch Tuệ Nghi cứ như vậy khiến Dịch Khải Văn vừa hứng thú vừa ngán ngẩm.
Đây là cô gái đầu tiên ở bên cạnh anh để tâm đ ến những chuyện như vậy đấy.
Thật đáng để tìm hiểu.
Bạch Tuệ Nghi gật đầu, cô biết Dịch Khải Văn chả muốn đề cập tới: "Thôi được.
Khi nào tới gặp gia đình anh, cảm phiền nhớ báo trước với tôi một tiếng để tôi biết đường.
Tôi dễ đột quỵ lắm." Đùng một cái kêu cô đi là Bạch Tuệ Nghi ngất ra luôn chứ đừng nói tới việc khác.
"Ok.
Tôi biết mà.
Cô cũng nên nhanh chóng công khai tôi cho ba cô biết đi.
Ẩn hôn mệt mỏi lắm." Dịch Khải Văn bắt đầu than thở bên tai Bạch Tuệ Nghi, đúng là anh khá ấm ức khi chưa có danh phận mà đã đăng ký kết hôn.
Ai kia ngao ngán gật đầu: "Tôi đảm bảo với anh, nên Dịch thiếu đừng để tâm tới vấn đề cỏn con này nữa.
Anh làm gì thì làm." Nhiều lúc Bạch Tuệ Nghi chả thể hiểu nổi trong đầu Dịch Khải Văn đang nghĩ những gì.
Về đến nhà, Bạch Tuệ Nghi tạm biệt ông chồng mới cưới, nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Gặp mặt Bạch Tuệ Nghiên, đang rất vui vẻ thì tâm trạng trở nên ỉu xìu.
Tưởng mẹ con nhà này đi du lịch mà nhỉ, trở về sớm thế, Bạch Tuệ Nghi ngứa hết cả mắt.
Bọn họ tốt nhất đi luôn càng khiến cô hài lòng.
Bạch Tuệ Nghi chưa kịp thở thì đứa em gái cùng cha khác mẹ trước mặt vội vàng lao tới, dồn dập hỏi cô: "Chị, sao tự dưng chị muốn chia tay với Tiêu Phàm vậy? Hai người rõ ràng đang rất tốt mà.
Hay anh ấy làm gì sai khiến chị giận? Để em giúp chị giải quyết nhé." Bạch Tuệ Nghiên điên cuồng hàn gắn Trác Tiêu Phàm với Bạch Tuệ Nghi, bởi cô ta không muốn mọi chuyện trở thành công cốc.
"Liên quan tới cô à? Em gái, hình như em đi hơi quá phận rồi đấy." Bạch Tuệ Nghi hất tay cô ta ra, hừ lạnh một tiếng: "Dường như cô rất quan tâm tới chuyện giữa tôi với Trác Tiêu Phàm nhỉ? Cô với anh ta có quan hệ gì à? Hay anh ta cho cô lợi ích gì để cô về đây thao túng tâm lý tôi? Tôi từng nói với cô, tốt nhất nên ngoan ngoãn yên phận, chẳng lẽ cô quên mất rồi?" Nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt đang phồng mồm trợn má, mặt mũi đỏ bừng vì giận dữ nhưng chẳng làm gì nổi, cô bỗng nhiên cảm thấy khoái chí.
Biết ngay Bạch Tuệ Nghiên không dễ dàng bỏ qua như vậy mà, nhưng may mắn Bạch Tuệ Nghi lường trước hết