"Cái con nhỏ chết tiệt đấy, mẹ cũng không ngờ Bạch Tuệ Nghi dám chơi lớn đến mức độ này."
Lưu Diên Huệ mặt mày bừng bừng lửa giận, con ngươi trong mắt co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi oán than, gân xanh chằng chịt khắp trán và cánh tay.
Trong phòng ngủ được bao phủ bởi ánh đèn màu vàng, hai mẹ con Bạch Tuệ Nghiên đang tức đến mức chỉ muốn tìm một chỗ nào đó phát ti3t toàn bộ ra bên ngoài, không khí trong phòng nóng hơn bao giờ hết.
Bạch Tuệ Nghiên liên tục dùng chân đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, hậm hực th ở dốc: "Tại sao con nhỏ chết tiệt đấy đang yên đang lành tự dưng kết hôn làm gì chứ? Đã thế đối phương còn là người đàn ông chúng ta chẳng thể đụng vào Dịch Khải Văn, nhận được sự hậu thuẫn của anh ta thì Bạch Tuệ Nghi chả khác nào trèo lên cành cao hóa thành phượng hoàng.
Trước đối phó với mình Bạch Tuệ Nghi khó rồi nay bỗng dưng lòi ra thêm một Dịch Khải Văn.
Tức chết con mất." Cô ta gần như bùng nổ, cơn giận lên tới đầu từ lúc nào chẳng hay.
Người phụ nữ nghĩ đến những lời Bạch Tuệ Nghi nói với mình ban nãy ở trên bàn ăn, chưa hết, trong đầu Bạch Tuệ Nghiên liên tục xuất hiện những hình ảnh chế giễu nụ cười mỉa mai khinh bỉ đến từ người chị gái cùng cha khác mẹ, đặc biệt là sự kiêu ngạo khi tìm được chỗ dựa tốt như Dịch Khải Văn càng làm Bạch Tuệ Nghiên cảm thấy nóng máu.
Dường như ngọn lửa tức giận trong người cô ta ngày càng lớn hơn, chỉ thiếu chút nữa thôi thì sẽ phun trào toàn bộ ra bên ngoài.
Chết tiệt.
Dám sỉ nhục cô ta.
Bạch Tuệ Nghiên gầm gừ trong lòng.
Cái con khốn kiếp dám lên mặt với tao, cẩn thận tao cào nát bản mặt mày ra.
"Tuệ Nghiên, con mau ổn định tâm trạng ngay cho mẹ." Lưu Diên Huệ trừng mắt nhắc nhở: "Be bé cái mồm thôi, đừng để ba con nghe thấy, cẩn thận mẹ con mình phải ngủ ngoài đường bây giờ.
Đương nhiên mẹ cũng như con thôi, sắp phát điên vì con nhỏ Bạch Tuệ Nghi kia rồi.
Nó cậy Dịch Khải Văn chống lưng, trong bữa ăn dám thái độ hỗn láo.
Khi nào tìm được cơ hội mẹ phải cho con nhỏ chết tiệt ấy biết tay mới được."
Hai mẹ con bọn họ ngày càng ghi thù với Bạch Tuệ Nghi hơn.
Bạch Tuệ Nghiên hằn học, cặp mắt cô ta đỏ ngầu, vằn lên những tia máu cực kỳ đáng sợ: "Mẹ à, giờ chúng ta động vào Bạch Tuệ Nghi còn khó ấy chứ huống chi là xử lý cô ta.
Dịch Khải Văn yêu thương ả phụ nữ ấy như vậy, mẹ cho rằng anh ta để yên được à? Mà Dịch Khải Văn chúng ta tuyệt đối chẳng thể đắc tội được, anh ta quyền hạn lớn đến mức nào đâu ai là không biết.
Giờ con nhỏ đó ỷ thế, chắc chắn mẹ con mình gặp nhiều khó khăn hơn trước đây nữa." Nghĩ đến cảnh tài sản bị Bạch Tuệ Nghi đoạt hết, còn mẹ con cô ta chỉ có thể ra ngoài đường ngủ, Bạch Tuệ Nghiên liền trở nên kích động.
Không được.
Cô ta tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra.
Bạch Tuệ Nghiên sống sung sướng quen rồi, kêu cô ta chịu khổ ư?
Còn lâu người phụ nữ độc ác này mới cam tâm.
Cô ta thề rằng, nhất định phải chiếm hết mọi thứ, khiến Bạch Tuệ Nghi lâm vào đường cùng lạc lối, mãi mãi chẳng ngóc đầu lên được.
Toàn bộ những sự sỉ nhục, khinh miệt Bạch Tuệ Nghiên phải chịu trong suốt thời gian vừa rồi, cô ta nhất định sẽ khiến người chị gái cùng cha khác mẹ kia của mình nếm trải thống khổ gấp trăm ngàn lần.
"Con từ từ, đừng cuống hết cả lên như thế." Mẹ cô ta trấn tĩnh, giọng nói khản đặc: "Đương nhiên mẹ hiểu rõ, chúng ta không nên đụng vào Dịch Khải Văn.
Tuy nhiên, để cho Bạch Tuệ Nghi suốt ngày đắc ý kiêu ngạo thì trước khi kế hoạch mẹ con mình dựng lên thành công thì chúng ta đã chết trước rồi.
Huống hồ Bạch Tuệ Nghi còn đang ở trong Bạch thị, con nhỏ ấy càng dễ thao túng cổ đông hơn."
Bạch Tuệ Nghiên lo sốt vó, cô ta gào thét: "Như mẹ nói thì sớm muộn cô cũng có ngày Bạch Tuệ Nghi ngồi vào chức vị chủ tịch thôi.
Con không cam tâm để cho con nhỏ chết tiệt đấy nắm quyền mọi thứ.
Mẹ, mẹ phải nhanh chóng nghĩ cách hạ bệ Bạch Tuệ Nghi, khiến nó mất đi tất cả." Lồ ng ngực người phụ nữ phập phồng lên xuống vì tức giận, Bạch Tuệ Nghiên há miệng hít lấy từng ngụm khí lạnh để cho bản thân cô ta ổn định.
Hiện tại, trong đầu cô ta chỉ tâm tâm niệm niệm hai chữ tài sản, quyền lực cùng danh vọng, tất cả chỉ được phép thuộc về Bạch Tuệ Nghiên.
Hơn nữa, trả thù Bạch Tuệ Nghi chính là mục tiêu cuối cùng cô ta đặt ra.
Muốn là một chuyện, nhưng hành động ra sao thì lại là chuyện khác.
Đã vậy Bạch Tuệ Nghi còn một Dịch Khải Văn hậu thuẫn phía sau.
"Con từ từ để mẹ nghĩ cách." Lưu Diên Huệ hổn hển đáp.
Ban đầu, bọn họ vốn dĩ muốn dùng Trác Tiêu Phàm để khống chế Bạch Tuệ Nghi, tuy nhiên kế hoạch thất bại.
Trong khi đang tìm cách thì bỗng dưng người con gái kia công bố tin kết hôn, cả Lưu Diên Huệ và Bạch Tuệ Nghiên đều không thể tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
Đối phó với Bạch Tuệ Nghi chẳng đơn giản như tưởng tượng.
Một ý nghĩ vụt sáng trong đầu Lưu Diên Huệ, bà ta khoanh tay, nhếch môi: "Có rồi.
Bạch Tuệ Nghi dựa vào Dịch Khải Văn, vậy thì chúng ta chỉ cần phá hủy chỗ dựa của nó là xong.
Giờ chỉ cần khiến cho Dịch Khải Văn ghét Bạch Tuệ Nghi, thậm chí làm cậu ta hận nó càng tốt, như vậy mẹ con mình lợi dụng được Dịch Khải Văn trừ khử Bạch rồi.
Mà Dịch