"Cái con nhỏ chết tiệt Bạch Tuệ Nghi đấy, càng ngày nó càng lớn mật rồi."
Bạch Tuệ Nghiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu vì tức, cô ta hậm hực chửi thề, mặt mũi người phụ nữ đỏ bừng lên dường như đang có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Bàn tay Bạch Tuệ Nghiên cuộn tròn thành nắm đấm, gân xanh nổi lên chằng chịt.
Cô ta lồ ng ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi, Bạch Tuệ Nghiên đang vô cùng cố gắng kiềm chế bản thân để chưa ra tay làm hại tới Bạch Tuệ Nghi.
Con khốn nạn.
Vì nó mà kế hoạch của cô ta bị loạn hết cả lên, Bạch Tuệ Nghiên tức chết mất.
Bạch Tuệ Nghi phải chăng đã thay đổi một cách chóng mặt, khi trước, chỉ cần cô ta muốn thì ngay lập tức có thể ra tay điều khiển người chị gái cùng cha khác mẹ một cách cực kỳ dễ dàng.
Nhưng hiện nay, đối với Bạch Tuệ Nghiên, vấn đề ấy còn khó hơn lên trời.
Bạch Tuệ Nghi kiên cường, quyết liệt hơn những gì cô ta tưởng, thậm chí đối phương còn khiến Bạch Tuệ Nghiên phát điên lên.
Vì cớ gì chứ?
Cô ta không cam tâm.
Nếu tình trạng như vậy còn tiếp diễn thì tin chắc rằng người nắm quyền mọi thứ là Bạch Tuệ Nghi chứ chẳng phải cô ta.
Bạch Tuệ Nghiên thề rằng, mình cần ngăn chặn càng sớm càng tốt.
Vốn muốn dùng con tốt Trác Tiêu Phàm hẹn Bạch Tuệ Nghi ra ngoài, sau đó khiến cho Dịch Khải Văn hiểu lầm rằng bản thân bị vợ mình cắm cho một cặp sừng dài to đùng, khi ấy mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Bạch Tuệ Nghiên còn đang vui sướng khi nghĩ rằng toàn bộ ý tưởng cô ra dựng lên một phát ăn ngay, người phụ nữ chỉ cần ngồi yên hưởng thụ Bạch Tuệ Nghi bị Dịch Khải Văn chèn ép đến chết đi sống lại, còn cô ta ngư ông đắc lợi.
Tuy nhiên, dường như ông trời đang trêu đùa Bạch Tuệ Nghiên, theo những thông tin cô ta nhận được, Trác Tiêu Phàm dù cố gắng đến mức độ nào thì Bạch Tuệ Nghi chỉ lạnh lùng từ chối, thậm chí còn bị đối phương dọa báo cảnh sát.
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Tuệ Nghiên tức đến nổ não, cô ta đau đầu suy nghĩ, liên tục đi qua đi lại chóng hết cả mặt.
Trác Tiêu Phàm ở đầu dây bên kia càng đổ thêm dầu vào lửa: "Em nói đúng, Bạch Tuệ Nghi chính là con khốn chết tiệt.
Dám mở miệng coi thường người khác, cô ta nghĩ bản thân mình là ai chứ? Nếu được thì anh bẻ gãy răng con nhỏ Bạch Tuệ Nghi đấy lâu rồi, nếu không phải vì mục tiêu lớn, chắc chắn nó tiêu đời.
Em không biết khi gọi điện thoại với anh, thái độ Bạch Tuệ Nghi dương dương tự đắc đến mức độ nào đâu.
Ngứa hết cả mắt." Thanh âm phát ra từ mồm người đàn ông thối tha như Trác Tiêu Phàm đầy sự căm ghét, phẫn nộ đến đỉnh điểm.
Gân xanh nổi khắp trán cùng cánh tay hắn ta, hai mắt Trác Tiêu Phàm đỏ ngầu vằn rõ những tia máu.
Chưa từng bị bất kỳ ai sỉ nhục thậm tệ như vậy, phụ nữ vây quanh Trác Tiêu Phàm lúc nào cũng lời ngon tiếng ngọt, kể cả Bạch Tuệ Nghiên, nên đương nhiên hắn ta mới phát điên lên khi bị Bạch Tuệ Nghi chửi thẳng mặt.
Hừ.
Con nhỏ đáng ghét.
Tìm được cơ hội, ông đây kiểu gì cũng phải cho mày biết tay.
Khốn kiếp thật.
"Anh nói đúng lắm." Bạch Tuệ Nghiên gật đầu, Trác Tiêu Phàm đồng cảm cùng cô ta, người phụ nữ bắt đầu hài lòng hơn đôi chút: "Giờ em chỉ muốn tát cho bản mặt lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, chẳng coi chúng ta ra gì của Bạch Tuệ Nghi kia mấy trăm phát cho hả dạ.
Nó là cái thá gì chứ, chỉ là đứa con riêng thôi mà dám ở đây lên mặt kiêu ngạo."
Bạch Tuệ Nghiên vô cùng, phải nói là vô cùng căm ghét người chị cùng cha khác mẹ với mình, cô ta bị lòng tham che mờ lý trí, nỗi ghen ghét đố kỵ đối với Bạch Tuệ Nghi càng nhiều hơn hết.
Mỗi lần bị đối phương sỉ nhục, coi thường, ngoài nhịn nhục ra thì Bạch Tuệ Nghiên chẳng còn cách nào khác.
Người phụ nữ liên tục thầm nhủ với lòng mình rằng, chắc chắn có một ngày, cô ta vượt qua Bạch Tuệ Nghi, đoạt được tất cả, sau đó đạp Bạch Tuệ Nghi xuống dưới chân mình, thỏa sức mà dày vò.
Chờ đấy mà xem.
Trác Tiêu Phàm thở hắt ra từng hơi, hắn ta lên tiếng: "Đương nhiên chúng ta cần làm chuyện đó.
Nhưng Tuệ Nghiên, giờ là lúc em cần hết sức bình tĩnh để tìm ra biện pháp xử lý.
Đừng để bản thân giận quá mất khôn, mọi chuyện cẩn thận đi tong như chơi đấy.
Điều chúng ta cần làm hiện tại là lôi được con nhỏ Bạch Tuệ Nghi kia ra ngoài, chứ hiện tại nó ngang ngược lắm." Người đàn ông đưa tay đỡ trán, sắc mặt đen như đít nồi từ khi nào không hay, vô cùng khó coi.
Hắn ta chưa thể từ bỏ mọi thứ dễ dàng như vậy.
"Đúng, giờ em phải bình tĩnh nghĩ cách." Bạch Tuệ Nghiên hít một hơi thật sâu: "Giờ hình như Bạch Tuệ Nghi đang nghi ngờ tụi mình rồi, nên anh và em chẳng thể tấn công trực diện được, con nhỏ đó nhanh nhậy, cẩn thận lộ hết thì hỏng.
Về chuyện làm thế nào để lôi Bạch Tuệ Nghi ra thì anh chờ em vài hôm, em sẽ bàn bạc lại với mẹ, sau đó báo cho anh luôn."
"Được rồi, chúng ta cứ làm như lời em nói đi.
Khi nào hoàn tất thì gọi điện cho anh, anh nhất định xử lý hết mình."
Cả hai âm thầm cúp máy.
Về phía Bạch Tuệ Nghi, cô chẳng chút bận tâm về Trác Tiêu Phàm hay đứa em gái cùng cha khác mẹ kia, điều khiến cô nàng bực mình nhất chính là Dịch Khải Văn đang ngồi trước mặt, thản nhiên ăn cơm dù miệng lúc nãy vừa nói có chuyện cần nói với cô.
Bạch Tuệ Nghi tức anh ách, cô trừng mắt với Dịch Khải Văn,