"Ây da, em gái anh cũng chẳng gây chuyện gì đâu, chỉ là lời nói hơi hỗn, em dạy dỗ nó chút thôi."
Bạch Tuệ Nghi cười nhạt, ném cho Hoắc Thư Liễu ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai, cô khiêu khích nhìn chằm chằm người phụ nữ đang tức lộn ruột đứng trước mặt mình.
Còn tiếp tục ăn nói vớ va vớ vẩn thì đừng trách cô cho Hoắc Thư Liễu ăn cháo đến hết phần đời còn lại.
Từ nãy đến giờ, Bạch Tuệ Nghi vô cùng ngứa mắt cô ả, còn định tính kêu Dịch Khải Văn dạy dỗ cô à, Hoắc Thư Liễu có vẻ đang ảo tưởng hơi nặng thì phải.
Chứng kiến cảnh tượng hai vợ chồng Bạch Tuệ Nghi cùng Dịch Khải Văn người tung kẻ hứng, Hoắc Thư Liễu vò nát đầu, tóc tai rối xù, hậm hực trừng mắt: "Hai… hai người… đám chuột nhắt… khốn kiếp… dám làm vậy với tôi… lát tôi kêu mẹ xử lý thằng con hoang với con rẻ rách chúng mày…" Dường như người phụ nữ chẳng tài nào kiểm soát nổi bản thân, cô ta liên tiếp buông ra những lời tục tĩu.
"Hoắc Thư Liễu, xem ra cô không muốn chừa cho bản thân mình con đường sống nhỉ?" Khóe môi Bạch Tuệ Nghi giương cao, khoanh hai tay trước ngực, từ từ tiến đến gần đối phương, hừ lạnh một tiếng: "Cô thử mách xem.
Nhưng mà tôi nói rồi, liệu mẹ cô làm gì được tôi với Dịch Khải Văn à? Chưa bị đuổi khỏi nhà đã là may mắn lắm rồi.
Hoắc Thư Liễu, sai lầm cô phạm phải chính là thách thức Bạch Tuệ Nghi tôi đấy.
Ngậm miệng lại trước khi tôi cho cô câm đến hết đời."
Toàn thân Bạch Tuệ Nghi được bao quanh bởi luồng sát khí nồng đậm, ánh mắt sắc bén như thể xuyên xỏ qua con người ta, nếu giết người được thì Hoắc Thư Liễu đã chết từ lâu rồi.
Tiện thể, Bạch Tuệ Nghi vớ được cây kéo trên bàn, giơ lên, đưa tay bóp chặt mặt Hoắc Thư Liễu, đôi môi cong lên nụ cười nguy hiểm, đưa đầu kim loại sắc bén chạm vào da thịt cô ta.
Người phụ nữ toàn thân run rẩy, sống lưng lạnh toát.
Hoắc Thư Liễu lắp ba lắp bắp: "Mày… mày dám…" Hai mắt cô ta trừng to như thể sắp sửa ăn tươi nuốt sống đối phương.
"Tôi thì có gì mà không dám?" Bạch Tuệ Nghi ghét bỏ đẩy Hoắc Thư Liễu, làm cô ta lảo đảo bước lùi về đằng sau, trực tiếp cảnh cáo: "Biết điều thì mau chóng cút cho khuất mắt bà đây, đừng để tôi phải ra tay, động tới rắc rối bẩn lắm, còn bốc mùi nữa.
Nhân tiện, tôi đã từng nói, đừng để tôi nghe thêm bất kỳ hai chữ con hoang nào phát ra từ cái miếng hôi thối của cô, Hoắc Thư Liễu, bản lĩnh tôi chưa dừng lại ở đó đâu, cô muốn chết thì cứ thử.
Chọc điên tôi chẳng phải cách hay ho gì đâu." Từng chữ từng chữ được nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng rành mạch.
Dịch Khải Văn thuận thế tiến đến, vòng tay ôm lấy vai Bạch Tuệ Nghi, trừng mắt nhắc nhở: "Hoắc Thư Liễu, hình như tôi dung túng cho hai mẹ con cô quá nên càng ngày cô càng lên nước nhỉ? Đừng tưởng bản thân còn là đại tiểu thư cao quý, bị ba cô vứt bỏ, nhục nhã quay về đây sống rồi thì tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều chút.
Đừng để kẻ bị cô mắng là con hoang ném mấy người ra ngủ ngoài gầm cầu." Dáng vẻ người đàn ông trở nên cực kỳ đáng sợ, gân xanh chằng chịt khắp trán cùng cánh tay, khuôn mặt sa sầm, đen kịt như đít nồi.
Hoắc Thư Liễu tức tối nhưng không dám thốt lên thêm bất kỳ câu nào, cô ta trừng mắt, hậm hực xoay người rời khỏi, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
Cô ta tự nhủ rằng, phải nhịn, nhất định phải nhịn.
Hoắc Thư Liễu sống trong giải sang, ăn sung mặc sướng bao nhiêu năm qua, giờ mà bị Dịch Khải Văn đuổi ra đường ngủ, cô ta chắc chắn chẳng chịu nổi cảm giác hôi hám, bốc mùi của những kẻ nghèo hèn ngoài kia.
Người phụ nữ thề rằng, mối nhục hôm nay bản thân phải chịu đựng nhất định trả hết cho Bạch Tuệ Nghi cùng Dịch Khải Văn gấp trăm ngàn lần.
Bạch Tuệ Nghi khoanh tay, cô hừ lạnh, bực bội mở miệng: "Đúng là xui xẻo thật đấy, mới sáng ngày ra đã gặp chó cắn càn rồi.
Bộ từ nhỏ Hoắc Thư Liễu chả được dạy lễ nghi phép tắc hay gì?"
"Được rồi, phu nhân à, cô bình tĩnh chút giùm tôi cái." Dịch Khải Văn điềm nhiên vỗ vai đối phương, nhắc nhở: "Cô đừng quan tâm tới Hoắc Thư Liễu làm gì cho mệt người.
Cô ta không xứng để nghĩ đến, mệt bỏ xừ.
Hoắc Thư Liễu đó từ nhỏ đã được mẹ mình chiều chuộng nên đâm ra mắc bệnh công chúa." Anh lắc đầu, chán chả buồn nói.
Nghĩ tới Hoắc Thư Liễu, anh hiểu rất rõ đứa em gái ấy.
Khi về đây, cô ta bị những người xung quanh nhồi nhét những tư tưởng lệch lạc, bắt đầu gây sự cùng Dịch Khải Văn.
Chỉ cần anh thích gì, Hoắc Thư Liễu đều tìm cách cướp đoạt cho bằng được, thậm chí là khóc lóc bù lu bù loa lên, ngoại trừ ông nội thì ai cũng đứng về phía con nhỏ đó.
Chưa hết, Hoắc Thư Liễu lần nào chạm mặt anh đều bày ra bộ mặt ghét bỏ, khinh bỉ, dùng những lời cay nghiệt, độc địa chửi mắng Dịch Khải Văn.
Lâu dần, anh càng ngày càng không muốn bận tâm tới cô ta, mặc người phụ nữ đó thích làm gì thì tùy.
Dịch Khải Văn chẳng có thời gian cãi nhau tay đôi cùng cô ta.
Bạch Tuệ Nghi cảm thán, cơn giận trong lòng cô chưa nguôi: "Mà công nhận, Dịch Khải Văn, anh cũng ngộ thật.
Hoắc Thư Liễu láo toét đến mức độ này rồi nhưng anh vẫn còn để đứa em gái kia tiếp tục sống trong nhà.
Tôi mà là anh thì Hoắc Thư Liễu xong đời từ lâu rồi.
Tốt nhất anh nên đuổi cô ta hay ra biện pháp trừng phạt gì cho Hoắc Thư Liễu đi, càng