"Phụt… ha ha…"
"Cô có thôi đi không? Bạch Tuệ Nghi, đủ rồi đấy nhé."
Trên đường cùng Dịch Khải Văn trở về phòng khách, Bạch Tuệ Nghi nghĩ đến những lời ông nội nói vừa nãy, cô chẳng thể nhịn nổi mà cười thẳng vào mặt đối phương với vẻ vô cùng sung sướng, thỏa mãn.
Cùng với đó, Dịch Khải Văn bên cạnh sắc mặt đen chả tài nào đen hơn nổi nữa, trán anh nổi ba vạch đen, mây đen giăng kín đầu, tâm trạng khó cô vô cùng.
Người đàn ông hằm hằm, khoanh tay trước ngực hừ lạnh một tiếng.
Rồi có ai thấy chồng mình trong bộ dạng như vậy mà còn cười nổi giống Bạch Tuệ Nghi không chứ?
Cái con người vô tâm này.
Dịch Khải Văn nghiến răng nghiến lợi, nhiều khi anh muốn ký đầu đối phương ghê gớm.
Đùa vui ghê.
Bạch Tuệ Nghi giơ tay ra hiệu, cô cố gắng nhịn cười, hai mắt híp chặt, tránh né Dịch Khải Văn để khiến bản thân mình ổn định tinh thần, mở miệng: "Thôi được rồi, anh để tôi bình tĩnh cái đã.
Nhưng Dịch Khải Văn này, anh sống thế nào mà để ông nội hiểu lầm anh bị bất lực vậy? Hay là sự thật, anh không được à?" Cô nàng nghiêng đầu, thầm quan sát sắc mặt khó coi của người bên cạnh, chẳng nhịn được mà hỏi.
Cô cũng nghĩ có khả năng lắm.
Suốt từng ấy năm qua Dịch Khải Văn không hề quan hệ thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào, ai ai cũng bảo đối phương lãnh đạm, tuy nhiên khía cạnh kia Bạch Tuệ Nghi đúng là chưa từng nghĩ tới.
Phải chăng vì Dịch Khải Văn ngại ngùng, sợ bị bạn gái cười cho thối mũi?
Ha ha.
Hợp lý phết đấy chứ.
Bạch Tuệ Nghi cười thầm, đưa tay vỗ vai an ủi Dịch Khải Văn tuy nhiên rõ ràng thanh âm chứa đầy sự châm chọc: "Thôi nào anh trai, anh cũng đừng để tâm tới vấn đề này làm gì, đằng nào bây giờ hay trước đây anh chưa từng yêu, hơn nữa, cứ nói tôi nghe xem, đảm bảo tôi nhất định kín miệng, không ai biết được đâu." Cô nàng đưa tay kéo ngang qua miệng mình một đường, cười cười: "Hay để tôi đưa anh tới khám bác sĩ nhé? Dịch Khải Văn, anh mọi mặt đều tốt, mà nên biết ông trời chẳng cho ai là hoàn hảo đâu, nên mặt kia anh bất lợi thì cũng là chuyện thường tình thôi à."
Mắc cười thật sự.
Hiếm khi được chọc ghẹo Dịch Khải Văn một trận, đương nhiên Bạch Tuệ Nghi phải tận dụng cơ hội hết sức rồi.
Vừa lắm đấy nhé.
"Bạch Tuệ Nghi, cô thôi ngay cho tôi!!!" Người đàn ông gằn mạnh từng chữ, lời nói tràn ngập tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Coi cô kìa, tôi hiện tại còn đang là chồng cô nhá.
Ai lại nói chồng mình một cách thậm tệ như vậy? Nếu cô thật sự tò mò liệu phương diện kia tôi được hay hỏng thì tối nay tôi cho cô trải nghiệm thử, nhưng kết quả ngày mai ra sao mong cô đừng oán trách." Hàm ý đe dọa rõ ràng tới từ phía ai kia, anh hậm hực oán than, chẳng biết bản thân mình nên khóc hay nên cười nữa.
Bạch Tuệ Nghi đúng là hết nói nổi.
Nhiều lúc anh bất lực dữ lắm.
Nụ cười trên gương mặt Bạch Tuệ Nghi ngay lập tức vụt tắt khi những lời thốt ra từ miệng Dịch Khải Văn truyền đến tai cô.
Cô nàng trở nên nghiêm túc, lườm nguýt đối phương: "Khỏi.
Tôi không có nhu cầu.
Anh tự tìm người khác mà chứng minh.
Cẩn thận tôi cho anh thành thái giám bây giờ, cắt ngay cái suy nghĩ vừa rồi trong đầu anh cho tôi." Người con gái ghét bỏ ra mặt, chữ chê to đùng hiện lên qua nước da trắng nõn nà kia.
Đồ thần kinh.
Bạch Tuệ Nghi thầm mắng.
Thỉnh thoảng dây thần kinh trong người Dịch Khải Văn thỉnh thoảng bị chập chỗ nào thì phải, toản nói nhăng nói cuội, làm Bạch Tuệ Nghi thật sự chỉ muốn đập cho người đàn ông bên cạnh mình một trận lên bờ xuống ruộng.
"..." Dịch Khải Văn cạn lời tập hai.
Anh buồn bực lắc đầu: "Bạch Tuệ Nghi, ông nội mà nghe thấy những lời vừa rồi thì nhất định cảm thấy buồn lắm cho xem.
Đừng quên cô đã hứa sẽ chăm sóc cho tôi, tôi hy vọng không phải nhắc lại hay tới chỗ ông nội cáo trạng cô." Dịch Khải Văn đưa tay đỡ trán, anh thật sự hết lời dùng để miêu tả Bạch Tuệ Nghi rồi.
"Tôi còn lâu mới quên, ai mượn Dịch thiếu nhắc thế?" Cô nàng nhếch môi, mỉa mai cất giọng: "Anh còn vớ va vớ vẩn nữa thì tôi sẽ tìm đến chỗ ông nội mách rằng anh thường xuyên ăn hiếp tôi đấy.
Khi đó thì Dịch Khải Văn anh có mười cái miệng cũng chả giải thích nổi đâu."
Hừ.
Tưởng cô chịu thua chắc.
Còn lâu.
Cả hai người cứ đấu khẩu qua lại, chẳng ai chịu nhường ai, mãi cho tới khi vừa vặn về đến phòng khách trong nhà chính thì Bạch Tuệ Nghi lẫn Dịch Khải Văn mới chịu ngậm miệng giữ im lặng.
Tới nơi, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì mẹ Hoắc Thư Liễu vội vàng chạy tới trước mặt Dịch Khải Văn chất vấn, tố cáo: "Thằng này, rốt cuộc mày quản vợ mình kiểu gì vậy hả mà để nó đánh Thư Liễu thành ra bộ dạng thảm hại thế này? Đúng là cùng chung một giuộc với nhau, chả có tí giáo dục nào.
Hôm nay mày phải trả lại công bằng cho con gái tao, không thì đừng trách tao làm to chuyện." Bà ta kéo Hoắc Thư Liễu theo, chỉ tay vào gò má bị đánh sưng đỏ trên mặt con gái mình.
Khóe môi Bạch Tuệ Nghi giật giật liên tục, khuôn mặt trùng xuống, hai tay khoanh trước ngực, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Xem ra Hoắc Thư Liễu chẳng thể nuốt nổi cục tức bị cô đe dọa nên mới giãy đành đạch chạy về mách mẹ mình.
Thậm chí Bạch Tuệ Nghi còn khẳng định rằng Hoắc Thư Liễu chắc chắn còn thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm phần sinh động, còn những chi tiết quan trọng thì cắt bớt vô cùng trắng trợn.
Chuyện này