Bạch Tuệ Nghi hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm bước vào trong nhà.
Vừa tới nơi, đứa em gái thảo mai Bạch Tuệ Nghiên đã chạy ra ngoài, cô ta tỏ vẻ như đang rất quan tâm đ ến chị gái mà hỏi: "Chị à, chị về rồi à? Sao rồi? Hợp đồng ký kết thành công chứ?" Cô ta cong mộ cười, hàm ý mỉa mai, chọc ngoáy ở tận sâu trong lời nói.
Bạch Tuệ Nghiên vốn dĩ đã biết trước kết quả, trong lòng người phụ nữ vừa hả hê, vừa vui sướng khi chứng kiến chị gái thất bại trong cuộc đàm phán.
Đây chính là cơ hội để cho cô ta chia rẽ Bạch Tuệ Nghi và cha mình, Bạch Dục Tiêu.
"Hờ hờ.
Bớt giả ngu hộ tôi cái." Bạch Tuệ Nghi nhếch môi, ánh mắt cô lộ ra đầy những tia khinh bỉ: "Đừng làm ra vẻ đáng thương khi đứng trước mặt tôi! Chẳng phải mấy người đã biết trước hết rồi à? Hỏi tôi làm gì? Tôi mà điên lên là tôi đánh cho cô nhập viện luôn." Cô lớn giọng cảnh cáo, lười nói chuyện với đóa bạch liên hoa ở trước mặt.
Cái nết của Bạch Tuệ Nghiên đúng là chả đâu được.
Ngày nào cũng trưng ra bộ dạng yếu đuối để cho người khác thương hại, trong lòng thì đầy ắp sự tâm cơ, suy tính, lợi dụng.
Uổng công khi ấy Bạch yêu thương đứa em gái cùng cha khác mẹ đang đứng đối diện với cô kia, để rồi nhận phải cái kết đắng.
Trùng sinh lần này, Bạch Tuệ Nghi coi như đã nhìn rõ những toan tính của Bạch Tuệ Nghiên, đừng mong cô bị mắc lừa nữa.
Bạch Tuệ Nghi mà điên lên thì đứa em gái ấy mất mạng chắc luôn chứ đừng nghĩ cô ta còn yên ổn nói chuyện với cô!
Bạch Tuệ Nghiên trợn mắt lườm chị gái chằm chằm, cô ta nhất thời á khẩu, nghiến răng nghiến lợi: "Chị!!!"
Bà mẹ Lưu Diên Huệ từ đâu chạy ra, la lớn lên như kiểu muốn để mọi người nghe thấy vậy: "Tuệ Nghi à, dì đã nói với con ngay từ đầu rồi, để cho em gái con làm đi.
Đã không có năng lực thì đừng cố quá, đấy, giờ hậu quả bày ra trước mắt rồi.
Hợp đồng thì chưa ký được, cẩn thận khiến cho công ty thiệt hại một khoản tiền lớn bây giờ." Vừa mỉa mai, bà ta vừa nhấn mạnh từng chữ, đè Bạch Tuệ Nghi xuống dưới nhằm đề cao đứa con gái mà Lưu Diên Huệ sinh ra.
Bạch Tuệ Nghi bỏ ngoài tai những lời vừa xong, mặc xác bà ta muốn nói gì thì nói, lười quan tâm.
Cô chả muốn mất công tốn sức với những kẻ rác rưởi đứng trước mặt mình đây.
Hừ!
Bạch Dục Tiêu, cha ruột của cả Bạch Tuệ Nghi lẫn Bạch Tuệ Nghiên, ông nghe thấy dưới nhà truyền đến tiếng cãi nhau, nhanh chóng đi xuống.
Bắt gặp cảnh tượng sặc mùi thuốc súng đang diễn ra, Bạch Dục Tiêu bất lực đưa tay đỡ trán, ông thở dài ra một hơi.
"Ba." Bạch Tuệ Nghi mở miệng trước.
Chưa để cô kịp giải thích, Lưu Diên Huệ đã chua ngoa lên tiếng oán trách: "Giờ ông sáng cái mắt ra chưa? Tôi đã bảo từ đầu hãy để cho Tuệ Nghiên làm còn gì? Ông cưng đứa con gái lớn quá đấy, giờ để nó làm hỏng bét hết mọi thứ! Hôm nay Tuệ Nghiên mà đi tôi đảm bảo thành công.
Đấy, Bạch Dục Tiêu, ông đi mà xem lại nên xử lý như thế nào." Bà ta chống tay lên eo, gào mồm đòi công bằng cho con gái.
"Im miệng!" Bạch Tuệ Nghi lườm nguýt Lưu Diên Huệ, cảnh cáo bà ta.
Sau đó, cô vội vàng giải thích với ba mình: "Cha, con rất xin lỗi vì chưa thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng vì con gặp chút rắc rối trên đường đi nên đến muộn.
Mong ba cho con thêm một cơ hội, con nhất định sẽ làm tốt!"
Cô sẽ làm mọi cách để thể hiện bản thân, chứ công ty mà vào tay Bạch Tuệ Nghiên chắc chắn là tai họa.
Mà nghe có vẻ Bạch Dục Tiêu khá thất vọng về