"Làm cái gì?"
Bạch Tuệ Nghi hờ hững mở miệng, cặp lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, đôi mắt tràn trề những tia ghét bỏ, kinh tởm.
Nhắc đến Trác Tiêu Phàm, Bạch Tuệ Nghi ngay lập tức nhớ đến hành vi hắn ta đã gây ra cho cô ở kiếp trước, hại người con gái tan nhà nát cửa, thậm chí còn bắt tay cùng Bạch Tuệ Nghiên chiếm đoạt hết tài sản và công ty.
Nếu chẳng phải vì biết được mọi chuyện xảy ra như vậy thì Bạch Tuệ Nghi đã vui đến chết đi sống lại bởi Trác Tiêu Phàm gọi điện thoại cho mình rồi.
Ở đời trước, cô lụy tên tra nam đấy vô cùng, mà Trác Tiêu Phàm lúc nào cũng lảng tránh, hiếm khi tìm đến Bạch Tuệ Nghi lắm.
Cô hơi hoài nghi, việc Trác Tiêu Phàm chủ động liên lạc hẳn là đang xây dựng kế hoạch gì đó, tính đem Bạch Tuệ Nghi ra làm con mồi đây mà.
Người con gái hừ lạnh một tiếng, tính qua mặt cô, hắn ta chưa đủ trình.
Trác Tiêu Phàm phía bên kia tỏ vẻ hào hứng, vui mừng: "Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, anh thấy nhớ em, muốn thấy mặt em thôi.
Với cả, Tuệ Nghi, có vài chuyện quan trọng anh cần nói với em trực tiếp, qua điện thoại thì hơi… nên mình gặp nhau đi!"
Cô nàng nhếch môi khinh bỉ tột độ, ngao ngán nhướng mày.
Bạch Tuệ Nghi đã cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn trong người xuống, chứ nếu cứ tiếp tục sợ rằng cô sẽ trực tiếp quăng nát chiếc điện thoại trong tay đấy.
Nhớ cô?
Nhớ cái con khỉ, có mục đích thì nói luôn đi còn bày đặt lắm chuyện.
Bạch Tuệ Nghi tỉnh táo từ lâu rồi, đâu ngu ngốc để Trác Tiêu Phàm lợi dụng.
Cuối cùng, cô vẫn đồng ý: "Được thôi! Anh gửi địa điểm qua cho tôi!" Bạch Tuệ Nghi muốn xem xem rốt cuộc Trác Tiêu Phàm cùng hai mẹ con Lưu Diên Huệ và Bạch Tuệ Nghiên đang tính chơi trò gì với cô.
Chuẩn bị xong xuôi, Bạch Tuệ Nghi khởi hành đến địa điểm Trác Tiêu Phàm đã hẹn, tới nơi, cô đã thấy người đàn ông chễm chệ ngồi ở đấy, thỉnh thoảng còn dở trò bi3n thái với nhân viên phục vụ, dù họ khó chịu nhưng chẳng dám làm gì.
Khuôn mặt Bạch Tuệ Nghi sa sầm, cô híp mắt, hận không thể xông lên đập cho Trác Tiêu Phàm một trận lên bờ xuống ruộng, cái thói kiêu ngạo luôn tự cho rằng mình là nhất thật làm người ta phát ghét.
Hít một hơi sâu, Bạch Tuệ Nghi cố giữ bình tĩnh, từng bước tiến đến.
Thấy cô, Trác Tiêu Phàm lật mặt nhanh như lật bánh tráng, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc trước đây người con gái thường thấy.
Hắn ta vui vẻ vươn tay định chạm vào Bạch Tuệ Nghi: "Em tới rồi à?"
"Anh định nói gì?" Bạch Tuệ Nghi lườm nguýt gã đàn ông tồi tệ trước mặt, rụt tay lại, không cho Trác Tiêu Phàm chạm vào người.
Ngồi xuống ghế, cô khoanh tay trước ngực, điềm nhiên hỏi: "Bớt nhắc đến những chủ đề chẳng liên quan đi.
Tôi bận lắm." Thiệt tình muốn đấm cho Trác Tiêu Phàm một trận ghê.
Người đàn ông bất ngờ, hai chữ ngạc nhiên hiện vô cùng rõ ràng trên gương mặt kia.
Trác Tiêu Phàm hoàn toàn nhận ra thái độ Bạch Tuệ Nghi dành cho mình đã thay đổi chóng mặt, chẳng còn vẻ dịu dàng nhu mì so với trước đây nữa mà gắt gỏng, thậm chí còn là sự ghét bỏ trong ánh mắt.
Trác Tiêu Phàm thật sự cảm thấy hoảng hốt, hắn lo sợ cứ như vậy mọi chuyện sẽ thất bại.
Trác Tiêu Phàm gượng cười, mở miệng: "Tuệ Nghi, chúng ta lâu lắm chưa ở riêng với nhau còn gì.
Anh chỉ muốn dành thời gian cho em thôi.
Anh làm sai chuyện gì à mà em khó chịu với anh thế?" Hắn nghĩ rằng, chỉ cần mình dỗ ngọt Bạch Tuệ Nghi một chút là xong, cũng được nghe từ Bạch Tuệ Nghiên rồi, tuy nhiên Trác Tiêu Phàm vẫn tự tin rằng bản thân xử lý được.
"Không!" Bạch Tuệ Nghi hằn học trả lời, còn chẳng thèm ném cho Trác Tiêu Phàm cái nhìn nào.
Cô lo rằng nếu còn trông thấy bản mặt kia của hắn thì kiểu gì cũng có án mạng xảy ra hôm nay đấy.
Hơn nữa, cô cực kỳ muốn trả lời là có, vì Trác Tiêu Phàm chính xác vô cùng khốn nạn,