Edit: Chianti
Cảm giác được em trai bảo vệ, Đại điện hạ Ceasar dường như đã mở được cánh cổng tới thế giới mới —— đây là cảm giác khi làm phế vật, được người khác bảo vệ ra sao? Ừm, dường như cũng không tồi.
“Cậu báo cảnh sát?” Vưu Giai hỏi Tưởng Quyện đang khẩn trương lo lắng kiểm tra cô có bị thương hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Quyện cứng đờ một chút, nhỏ lời đáp: “Quên mất.”
Vưu Giai cảm thấy lúc Tưởng Quyện ngượng ngùng còn thuận mắt hơn nhiều so với lúc cậu ta phát bệnh, rất thu hút, nhìn về phía những đội viên đang áp giải đám người áo đen vào trong xe, suy tư, nếu không có báo cảnh sát, vậy những người vừa nhìn đã biết không phải cảnh sát bình thương kia tới đây như thế nào?
Lại đợi một hồi, thủ hạ của Tưởng Quyện tới, Ngô Hoàng nhận được tin của Vưu Giai cũng tới.
Ngô Hoàng cũng nhận ra đội trưởng, hai lần đều là bọn họ, đây tuyệt đối không phải trùng hợp, Ngô Hoàng đề phòng cảnh giác, nghe thấy Vưu Giai lặng lẽ nói với anh bọn họ còn chưa báo cảnh sát, nhóm người này đã tới rồi, cảm giác ngửi được mùi của một âm mưu.
Nhưng mà cũng không có âm mưu gì cả, nghi vấn của Vưu Giai rất nhanh đã có đáp án, đội trưởng không có ý định giấu giếm, nói thẳng: “Chúng tôi đến từ một tổ chức đặc thù, chuyên môn xử lý những vụ án liên quan đến sinh vật phi tự nhiên sinh vật, tổ chức chúng tôi có dụng cụ chuyên thăm dò từ trường đặc thù, vừa mới phát hiện bên này có chuyện, chúng tôi liền tới đây.”
Lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt sưu tầm ở lướt qua đám người, đặc biệt dừng ở trên người Vạn Tuế, ánh mắt nặng nề, mơ hồ dường như có một suy nghĩ khác.
Lần trước, anh ta nhìn Vạn Tuế như thế đã bị Ngô Hoàng phát giác, Ngô Hoàng tự nhiên liên tưởng đến một đoạn ngắn trong phim truyền hình, vẻ mặt tức khắc không tốt lắm, mở miệng hỏi: “Vì sao anh lại cứ nhìn chằm chằm vào em gái tôi như vậy? Trên người nó có chỗ nào đặc biệt khiến tổ chức mấy người chú ý, muốn đưa nó đi làm thí nghiệm hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đội trưởng ngẩn ra, sau đó dùng sức vẫy vẫy tay: “Không có thí nghiệm gì cả, chẳng có quan hệ gì với tổ chức chúng tôi hết, tôi chỉ là……” Anh ta xoa xoa tay, có chút xấu hổ, “Nghĩ không ra vì sao bụng của Vạn Vạn Tuế lại có thể tròn trịa như vậy, cho nên mỗi lần gặp được bé sẽ nhịn không được nhìn bé rồi tự hỏi vấn đề này, đây là hành vi cá nhân của tôi, ngàn vạn lần không cần bay tới tổ chức của tôi!”
Ngô Hoàng còn xấu hổ hơn cả đội trưởng, mệt anh còn não bổ nhiều như vậy, kết quả là em gái nhà anh có cái bụng nhỏ khiến cho cả đội trưởng tổ chức đặc thù cũng phải tự hỏi đấy.
Đội trưởng nhớ tới chính sự, thu hồi swh xấu hổ, nhìn về phía Vưu Giai: “Ở trên đường, chúng tôi tra xét bối cảnh của tổ chức tới tìm mọi người gây phiền phức một chút, theo bối cảnh bọn họ, chúng tôi biết được một ít tác phẩm của cô.”
Vưu Giai ừ một tiếng, mấy năm nay quả thật cô tham gia rất nhiều cuộc thi khoa học kỹ thuật sáng tạo, nhưng tác phẩm của cô đều bị giám khảo đánh giá là quá mức âm u, cho nên từ trước đến nay chưa từng nhận được thưởng, cô không biết vì sao đội trưởng tổ chức lại đặc biệt nhắc đến chuyện này.
“Chúng tôi rất thích tác phẩm của cô.” Đội trưởng đưa cho Vưu Giai một tấm danh thiếp, “Nếu cô có hứng thú, có thể hợp tác cùng chúng tôi. Chúng tôi có thể cung cấp tài chính cho cô nghiên cứu khoa học, còn có thể giúp cô giải quyết phiền toái đến từ tổ chức xám.”
Vưu Giai không có hứng thú với tài chính, nhưng nghe đến chuyện có thể giúp cô giải quyết phiền toái, cô nhướng mày: “Các người có thể bảo đảm về sau sẽ không có người bên kia tới tìm tôi nữa sao?” Nếu có thể bảo đảm chuyện này này, cô lại có thể tiếp tục ở lại nhà họ Vạn, cô thích nhà họ Vạn, luyến tiếc mọi người, nếu có thể, cô không muốn rời đi.
“Chuyện nhỏ.” Đội trưởng mỉm cười.
“Vậy được, chúng ta hẹn thời gian đi.” Vưu Giai tiếp nhận danh thiếp.
Đội trưởng lại nhớ tới một chuyện, đi đến trước mặt mấy túi sữa nhỏ, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ đầu nhỏ của Vạn Tuế: “Nhanh như vậy mà mấy đứa đã gom đủ bảy cái lá con rồi hả? Thật lợi hại!”
Thâm Thâm kinh ngạc: “Sao chú lại biết?” Rõ ràng người khác không nhìn ra mà.
Đội trưởng cười trừ, không trả lời vấn đề này, chỉ tiếp tục: “Hoa hoa mà mỗi người tạo ra không giống nhau,