Đương nhiên không thể.
Cho nên lần này phóng viên cũng muốn chúng ta phái người mới ra, hơn nữa là người mới chưa từng xuất hiện ở trước mặt công chúng.
Sau khi truyền thông nước ngoài nhận được tin tức lại tỏ vẻ khinh thường, bọn họ cho rằng kinh nghiệm ngoại giao của bọn họ phong phú như vậy cũng không dám tuyển người phát ngôn như tờ giấy trắng thế, chắc là nước mình bị bọn học chọc điên rồi mới đưa ra được cái quyết định vừa xúc động vừa trẻ con như thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên trước khi buổi họp báo bắt đầu, các phóng viên nước ngoài ở phía dưới ngước ngoài có vài người không hề xem hội nghị lần này là việc chính, còn đang cười đùa nói giỡn.
Đây là vì bọn họ chắc chắn người mới lần này nhất định sẽ xấu mặt trước mặt bọn họ.
Dù cho cô ta có miễn cưỡng coi như đủ tư cách, nhất định cô ta cũng sẽ không chống đỡ được những vấn đề mà bọn họ đã cố ý chuẩn bị cho cô ta.
Các bạn học lớp Cua Nhỏ nhìn màn hình, không có hình thức thông thường, các phóng viên nước ngoài chỉ thiếu mỗi việc viết hai chữ khinh bỉ lên mặt, đều cảm giác nắm tay chặt lại.
Không biết vì cái gì, nhân viên công tác hiện trường cũng không ngăn cản những hành động càn rỡ của mấy phóng viên kia làm người xem phát sóng trực tiếp đều đã sốt ruột, hận không thể vọt vào màn hình duy trì kỷ luật hiện trường.
Nhưng thực ra mọi người đã biết bọn họ đã lo lắng nhiều rồi.
Cửa bên trái phòng họp được mở ra, đoàn người bước ra từ bên trong, nụ cười trào phúng của vị phóng viên nước ngoài nào đó còn chưa kịp nở đã phải khựng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người kia đi đường mặt không cảm xúc, trong phái đoàn ngoại giao cũng không hiếm thấy, trong tình huống bình thường thoạt nhìn các nhà ngoại giao đều rất nghiêm túc.
Người bước đi đầu tiên, cô gái trẻ tuổi mặc tây trang cũng như vậy, nhưng lại không quá giống nhau.
Thoạt nhìn cô cũng chỉ vừa mới lên đầu hai, nhưng cái sự uy nghiêm của cô, cái cảm giác áp lực này thẳng tay đánh vỡ mức độ khác biệt của các quốc gia, mặc kệ phóng viên của quốc gia nào đều có thể cảm nhận được khí thế đại ca xã hội đen hành nghề mười mấy năm ở trên người cô.
Ánh mắt của cô cũng chưa từng dừng trên người của phóng viên, nhưng những nơi cô lướt qua, các phóng viên đều thẳng lưng theo bản năng, mấy tên cố ý ngồi nghiêng lệch vặn vẹo, biểu hiện thái độ khinh miệt của bọn họ đều yên lặng thu đùi lại, ngồi còn thẳng hơn cả học sinh tiểu học.
Phía sau cô có phiên dịch viên và các nhân viên công tác khác, có nhân viên đoán được các phóng viên sẽ có phản ứng như thế này từ sớm, lén cong khóe miệng.
Đã biết vì sao các cô không thèm quan tâm bọn họ chưa?
Căn bản không cần, chỉ cần Vạn Tuế bước ra, còn ai dám lỗ mãng chứ.
"Vạn Tuế ngầu quá nha!" Điềm Điềm tháo mắt kính ra, lại trở về như lúc còn nhỏ với thân phận fans số một của Vạn Tuế, ủng hộ cho cô.
"Đó là đương nhiên." Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tươi cười ngọt ngào kiêu ngạo, thật giống như Vạn Tuế là con gái của cô ấy.
"Ai vậy?" Thâm Thâm chớp chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm rồi, "Phía sau Vạn Tuế là Ung Ân sao?"
“Đúng rồi, Ung Ân là phiên dịch viên của Vạn Tuế." Đều là người một nhà, Thiên Linh Linh chẳng thèm để ý tới hình tượng nữa, lấy tóc giả xuống, thuận miệng trả lời Thâm Thâm.
Hạ Vị Mãn rất mẫn cảm, lập tức sửa lại cho đúng: "Là phiên dịch viên ngày hôm nay của Vạn Tuế." Cô nhấn mạnh hai chữ này, Ung Ân không phải của Vạn Tuế đâu nhá.
Thâm Thâm nghiêm túc nhìn tư thế đi lại của Ung Ân: "Hiện tại cậu ấy đã khôi phục giống như người bình thường." Nghĩ gì đó rồi gật đầu, "Vì để sóng vai đi cùng một chỗ với Vạn Tuế, nhất định cậu ấy đã chịu rất nhiều khổ cực..."
"Yên tĩnh xem phát sóng trực tiếp đi." Hạ Vị Mãn trừng mắt nhìn mắt Thâm Thâm, Hoa Hoa trừng mắt nhìn lại thay Thâm Thâm.
Trong màn hình Vạn Tuế đã sắp bước tới phía trước micro, đặt bài phát biểu lên trên bục, Ung Ân làm phiên dịch viên, ngồi ở phía sau bên cạnh cô.
Buổi hội nghị chính thức bắt đầu.
Bài phát biểu đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đi vào đề tài mẫn cảm nhất gần đây, tốc độ nói của Vạn Tuế vừa phải, ngắt chữ rõ ràng, giọng nói mang cho người ta một loại cảm giác an toàn ổn định, thi thoảng đưa mắt nhìn về phía chỗ phóng viên, mỗi lần nhìn, có mấy phóng viên ở phía dưới định làm gì đó đều lạnh cả sống lưng.
Bọn họ cảm giác Vạn Tuế nhìn thấy bọn họ, ở trong ánh mắt của cô, bọn họ tựa như gà con bị lột sạch, bài nói của cô trực tiếp nhưng không bén nhọn, dịu dàng có lễ rồi lại tràn ngập sức mạnh, cho người ta một loại cảm giác như đại ca cấp cao hạ phàm, quan tâm yêu thương một đứa trẻ thiểu năng.
Các phóng viên bị Vạn Vạn Tuế thi thoảng nhìn qua, nhìn đến nỗi bọn họ căng thẳng đổ mồ hôi hột.
Lúc đầu khán giả còn lau mồ hôi thay Vạn Tuế, cô quá trẻ tuổi, cảm giác như sinh viên đại học mới ra trường, nếu không phải tin tưởng, bọn họ còn cho rằng Bộ Ngoại Giao chập mạch đi chọn một cô gái miệng còn hôi sữa.
Sự thật chứng minh rằng Bộ Ngoại Giao không có điên, người họ phái đi chính là cô gái được trời chọn trong giới ngoại giao, khuôn mặt đại ca kia không làm ngoại giao thì thật là đáng tiếc, bài nói mới vừa ra khỏi miệng đã khóa chặt các phóng viên nước ngoài, đừng nói phóng viên nước ngoài, thật ra lúc đầu bọn họ cũng có chút sợ hãi.
Nói chuyện thong thả, thong thả đến nỗi có thể vừa nói, vừa dùng ánh mắt đánh đám phóng viên phía dưới đến mức thành thật.
Xem đám phóng viên kia ngay cả