Editor: Lemonade
Ba Vạn mẹ Vạn lê cái eo mỏi từ phòng ngủ đi ra, chỉ thấy Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc di chuyển chân ngắn ồn ào đi về phía trước. Đi cạnh cô bé, người phía sau chân dài cất bước, đỉnh đầu dựng lên cọng tóc ngố, áp suất cả người đều thấp, Ngô Hoàng.
Trong tay anh còn cầm một chiếc tất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Vạn liếc mắt đã nhận ra, nếu như không nhìn lầm, chiếc tất kia thuộc về ông chồng nhà bà.
Dám cầm chiếc tất của chồng bà trong tay, con của bà quả thật đúng là kiên cường*.
(*) 真是个狼灭 (đồ Soái diệt): từ ngữ mạng dùng để chỉ những người mạnh mẽ, tàn nhẫn, ngang ngược hơn người (Baidu).
Mẹ Vạn cột tóc lên, lúc bà đi đến phòng khách cũng thuận tay nhẹ nhàng giữ lại Ngô Hoàng đang chuẩn bị cho Vạn Vạn Tuế ngửi mùi tất thối: "Không được bắt nạt em gái."
Ngô Hoàng đang khom người với Vạn Vạn Tuế, thừa dịp có khoảng cách khi anh đứng thẳng lên thì Vạn Vạn Tuế di chuyển chân ngắn, vẻ mặt nghiêm túc trốn đi.
Ngô Hoàng sầm mặt, anh gầm nhẹ với bóng lưng đang chạy thục mạng của Vạn Vạn Tuế: "Vạn Vạn Tuế, hôm nay nếu anh đi ra ngoài với em thì tên của anh sẽ đọc ngược lại."
Một giờ sau, Ngô Hoàng mặt không cảm xúc dẫn Vạn Vạn Tuế ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vạn Vạn Tuế hẹn gặp Điềm Điềm ở công viên Thế kỷ Tây Môn. Khi hai anh em đến, trước cổng đã có con xe thương vụ bóng loáng xa hoa đỗ ở đấy, xe đạp của Ngô Hoàng chưa kịp dừng lại thì cửa xe đã mở ra. Tài xế mở cửa sau ra, Điềm Điềm từ bên trong lăn ra ngoài: "Vạn Tuế ~"
Tại sao nói là lăn à, bởi vì cô bé mặc nhiều lắm.
Tự bản thân Điềm Điềm cũng biết mình không thoải mái, thế nên cô bé cứ mải kéo khăn quàng cổ, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười chào đón Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế cũng là một quả bóng, cô bé được Ngô Hoàng bế từ ghế sau xuống, đặt trên mặt đất, trên đỉnh quả bóng lộ ra gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.
Ngô Hoàng đối với tình hữu nghị của bọn nhóc không có hứng thú, anh lười biếng dựa vào một bên, yên tĩnh làm phông nền hình người giám hộ.
Điềm Điềm muốn vừa dùng bàn tay nhỏ bé của mình mở khăn quàng cổ vướng xíu xuống vừa muốn nói chuyện, thì từ trên xe ở đằng sau cô có một người bước xuống.
Đó là một thiếu niên trạc tuổi Ngô Hoàng.
Thoạt nhìn, cậu mặc một thân âu phục thủ công giá cả xa xỉ làm nổi bật thân hình hoàn mỹ cao ngất, đeo kính gọng vàng, đằng sau chiếc kính ấy là đôi mắt phượng hẹp dài.
Vẻ ngoài tinh xảo, khí chất bình tĩnh trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở quý tộc.
"Vạn Tuế, đây là anh hai của Điềm Điềm, anh rất là..." Điềm Điềm còn chưa nói xong thì người nhìn rất giống cậu cả quý tộc ngồi xổm xuống trước mặt Điềm Điềm, động tác giống như mẹ đang quấn lại khăn quàng cổ đã bị Điềm Điềm bới tung ra.
Thậm chí còn quấn cao hơn lúc nãy.
"Lạnh lùng."
Vẻ mặt của Điềm Điềm chỉ lộ ra đôi mắt cún con đang tủi thân và đau lòng.
Cô bé hoàn toàn không lạnh mà.
Động tác của Hiên Viên Tô An ưu nhã kéo khóa áo khoác đang bị nghiêng một bên về giữa cho Điềm Điềm, hơi thỏa mãn gật đầu. Cậu đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xem bạn thân mà em gái không ngại trời lạnh vẫn muốn đi gặp.
Vạn Vạn Tuế cũng ngẩng đầu nhìn Tô An, tuy ánh mắt của cô rất có khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, thế nhưng cơ thể không có ưu thế cao ráo, tư thế ngửa cao đầu ảnh hưởng tới việc cô bé phát huy.
Tuy nhiên Vạn Vạn Tuế là kiểu con nít thông minh, cô bé nhanh chóng nghĩ ra phương án giải quyết, đi tìm một dụng cụ---
Mang Vạn Vạn Tuế ngang trình đối mặt với Tô An Ngô • công cụ hình người • Hoàng bi quan chán đời trên mặt ghi không kiên nhẫn không được làm phiền.
Hai ánh mắt giao chiến một vòng, thắng bại khó phân. Vạn Vạn Tuế và Tô An trao đổi ánh mắt anh hùng tiếc cho anh hùng, đồng thời chuyển đi ánh mắt đang giằng co tại một chỗ.
Muốn đi đến chỗ ở vùng ngoại thành kia phải đi rất xa công viên Thế kỷ. Tô An kiêu ngạo nhìn con xe đạp sớm đã rơi rớt vài chỗ của Ngô Hoàng: "Phương tiện giao thông của cậu không thích hợp với kế hoạch hôm nay, hay là ngồi..."
"Oa!" Tiếng cảm thán của Điềm Điềm đã cắt đứt lời nói của Tô An, ánh mắt lấp lánh của cô bé dừng lại kế bên Vạn Vạn Tuế, ước ao nhìn con xe đạp ghẻ của Ngô Hoàng, "Đây là xe mui trần toàn cảnh 82 tuổi của nhà Vạn Vạn