Thiếu niên trùm trường trẻ trung đầy sức sống thà chết cũng không chịu khuất phục, không chịu đơn giản nhận thua vui vẻ đồng ý khiêu chiến kéo búa bao của Vạn Vạn Tuế. Cậu có 0% tỉ lệ thắng, tự thua.
Ngày học bổ túc hẹn là cuối tuần, ai không đến là chó con.
Ung Dập đấm ngực dậm chân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay nhỏ bé của Vạn Vạn Tuế vỗ vai Ung Ân an ủi, nghiêm túc cổ vũ cậu: "Tuy anh trai cậu thành tích rất kém, mở ngoặc, 0 điểm, đóng ngoặc. Nhưng chỉ cần chúng ta không buông bỏ, anh ấy vẫn có thể cứu."
Ung Dập: ?
Cái dấu ngoặc của con nhóc này có ý gì?
Tại sao nhất định phải nói ra chuyện cậu được 0 điểm?
Nội dung bên trong dấu ngoặc không được đọc lên, không biết à?
Càng làm cho Ung Dập tức giận hơn là vậy mà Ung Ân lại để Vạn Vạn Tuế an ủi, thật sự định không buông tha cho anh.
Ung Dập tức giận đưa Ung Ân đi. Bởi vì xe lăn bị hư mà chưa sửa xong nên Ung Dập nói buổi tối sẽ kêu người tới lấy, cậu còn định trả thù lao cho ông ngoại Vạn Vạn Tuế nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lao động của ông là vô giá." Ông ngoại Vạn Vạn Tuế lạnh lùng từ chối cậu.
Ung Dập bình sinh lần đầu tiên bị ghét bỏ trả không đủ tiền thấy tim mình bị đâm một dao.
Sau đó nghĩ đến chuyện đối thủ một mất một còn của mình sống ở nhà này. Nếu Ngô Hoàng trở về thấy cậu bị em gái cậu ta gắt gao gây khó dễ.
Ung Dập không dám tưởng tượng Ngô Hoàng sẽ cười cợt câu như thế nào, nhanh chóng dắt Ung Ân rời đi.
Ung Dập không được tự nhiên kéo cổ áo của Ung Ân, mượn ghế trẻ em của ông ngoại Vạn Vạn Tuế gắn lên xe. Hai cái lỗ tai thỏ cực lớn của ghế dựa trẻ em phối hợp với con xe máy ngầu lòi của cậu giống như anh trai 1m8 cool ngầu đeo cái kẹp tóc con heo hồng phấn vậy.
Xấu đến độ Ung Dập không dám nhìn thẳng.
Vội vàng nhét Ung Ân vào ghế, sau đó đội mũ bảo hiểm con nít mượn của nhà Vạn Tuế lên cho cậu.
Sợ Ung Ân hiểu lầm, cậu làm xong mấy chuyện này còn giải thích một câu: "Không phải anh lo lắng cho mày đâu, anh chỉ sợ mày gặp chuyện không may, phiền."
Ung Dập không trả lời. Không cần Ung Dập nói thì cậu cũng biết, cậu là người mà anh trai mình ghét nhất và cũng không có khả năng lo lắng nhất.
Trên đường về, Ung Ân lặng lẽ nắm góc áo của Ung Dập, cảm nhận xe máy chạy như bay làm nổi lên gió lớn.
Vui quá đi.
Ung Ân nhắm mắt lại trong gió, cố gắng ghi nhớ từng phút từng giây trên con đường về nhà này trong đầu.
Ung Dập đưa Ung Ân về chung cư của cậu thì lập tức rời đi. Ung Ân nhìn bàn tay nhỏ bé trống trơn của mình, chậm rãi khép từng ngón lại như thế còn đáng nắm góc áo của Ung Dập, nhắm mắt.
Cậu thấy rằng dáng vẻ lái xe moto của anh trai rất dũng cảm, giống như có bất kể thứ gì đáng sợ ở phía trước thì anh của cậu cũng không hề sợ hãi, dẫn cậu tiến lên.
Nếu như có thể ngồi mải trên xe anh trai thì thì tốt biết mấy.
Ung Dập đứng ở dưới lầu, cậu không rời đi ngay mà gọi điện cho dì ngày thường phụ trách nấu cơm quét dọn, để cho bà ấy chăm sóc Ung Ân. Động cơ xe dừng lại, cậu hung dữ gọi cho dì kia lần nữa: "Tôi cảnh cáo dì, chăm sóc Ung Ân cho tốt, nếu để tôi phát hiện dì cầm tiền của nhà tôi mà không làm việc thì tôi sẽ không bỏ qua cho dì đâu."
Vốn tính cách Ung Dập đã quái đản, đám người làm bình thường cũng không dám gây khó dễ cho cậu. Thấy dáng vẻ cậu hung ác như thế cũng biết sợ, nhanh chóng gật đầu.
Lúc này Ung Dập mới đội mũ bảo hiểm lên, cúi người xuống, lái xe máy biến mất nơi ngã tư.
Cậu muốn đi tìm một người.
Ung Dập phát hiện nếu cậu muốn hiểu rõ chuyện liên quan đến Ung Ân cũng không khó, thậm chí rất đơn giản. Có rất nhiều thứ nhìn đã thấy rõ, chỉ là cậu thật sự không muốn quản mà thôi.
Như chuyện bảo mẫu kia vậy. Bà ta để cho Ung Ân một mình ở bên ngoài, còn không chỉ là một lần đâu, nhìn chung thì thật sự không quan tâm đến Ung Ân.
Ung Dập kêu vài người, nhanh chóng tập trung ở chỗ bảo mẫu. Bà ta còn đang chơi mạt chược trong quán, đang vui quên lối về xoa mạt chược. Vừa xoa vừa khoe khoang công việc hiện tại nhàn rỗi cỡ nào, béo bở ra sao. Bà ta đang chăm sóc thằng nhóc tàn phế không ai đau lòng chẳng ai yêu thương, bị bà ta bắt nạt thì cũng không có ai để mách lẽo, bà ta muốn gây khó dễ nó kiểu nào cũng được.
Khi Ung Dập đi về phía bà đã nghe được hết những lời bà ta nói, sau đó đi đến trước mặt người phụ nữ, tiện tay lật bàn lên, trong tiếng thét chói tay của mọi người cậu xách cổ áo lôi bà ta ra ngoài.
Thiếu niên trùm trường cá biệt* có một nguyên tắc cũng cá biệt nốt---không đánh con gái.
(*) 中二 (trung nhị): Từ này bắt nguồn từ Nhật Bản, có nghĩa là những suy nghĩ, hành động, giá trị đặc biệt của tuổi dậy thì.
Nhưng hôm nay cậu phá lệ rồi.
Cậu để cho bảo mẫu kia ngoan ngoãn nói ra sự thật, sau đó kêu bà ta nhả ra hết đồ mà bà đã lấy của Ung Ân.
Nếu không nhả ra nguyên vẹn thì gấp đôi vậy.
Dám khi dễ em trai của cậu.
Muốn chết.
——
Thời gian trở về nhà ba mẹ ruột của Điềm Điềm và thiên kim thật đã được quyết định. Nhưng Điềm Điềm vẫn nhịn không được, khi nói cho Vạn Vạn Tuế biết thì khóc ôm lấy cô:
"Vạn Tuế, sau này Điềm Điềm không ở đây nữa, cậu nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, ăn ít một tí..." Đã giản lược một ngàn chữ tràn đầy quan tâm nhung nhớ của bạn nhỏ Điềm Điềm.
"Ừm." Vạn Vạn Tuế cũng rất buồn, cô bé ôm thật chặt Điềm Điềm.
Một màn sinh ly tử biệt của hai bánh bao nhỏ làm cả nhà trẻ cảm động, nhất là cô giáo Hoa Hoa, cô khóc còn to hơn Điềm Điềm.
Điềm Điềm ôm tạm biệt từng bạn nhỏ, nghi thức chào tạm biệt diễn ra trong một tiết, bầu không khí rất nặng nề. Ngay cả công chúa nhỏ kiêu ngạo Hạ Vị Mãn cũng đỏ mắt, bất quá cô bé kiên trì nói đó là do đôi mắt trí tuệ nhân tạo to tròn xinh đẹp đúng giờ thải độc thôi.
Kết quả là chuyện xấu hổ đã xảy ra.
Ngày hôm sau, Điềm Điềm được vợ chồng nhà họ Cố nguyên vẹn đưa đến nhà trẻ Đế Quốc, đôi vợ chồng này có khá ngượng ngùng xoa xoa cánh tay nở nang của mình: "Tuy chúng tôi không có nhiều tiền như các phụ huynh khác, nhưng vẫn có ít tiền gửi