Bởi vì bó thực vật thật sự rất nặng, cho nên ba Vạn cố ý đặt nó vào trong giỏ tre, còn cặp của Vạn Vạn Tuế thì để cô bé tự cầm.
Bởi vì vác trên lưng nên bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không nhìn được toàn cảnh, chỉ có thể nhìn bó thực vật màu xanh lá cây lúc này đang rủ xuống, bao trùm đỉnh đầu của Vạn Vạn Tuế, như là đang đội tóc giả màu xanh vậy.
Chẳng qua là do biểu cảm của Vạn Vạn Tuế vẫn nghiêm túc như xưa nên chẳng bị tóc giả này ảnh hưởng gì hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa Hạ Vị Mãn còn nhìn thấy, rất nhiều bạn khác, kể cả cô Hoa Hoa đều lui về phía sau khi Vạn Vạn Tuế cõng bó cây kia đi ngang.
Hạ Vị Mãn khiếp sợ trợn to hai mắt, cô bé nghĩ đến phim truyền hình võ thuật mà mình thích xem, trong đó thì cao thủ võ lâm cũng như vậy, không cần động tác gì thì cũng có thể làm cho tất cả mọi người thối lui.
Vạn Vạn Tuế bạn ấy, mang theo một bó thực vật có nội công!
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn khiếp sợ khi nhìn Vạn Vạn Tuế tới gần, âm thanh run rẩy đứng phía sau người làm đang giúp cô bé sắp xếp chậu hoa: "Bó thực vật có nội công rất lợi hại mà Vạn Vạn Tuế vác tên là gì?"
Khi cô xếp Vạn Vạn Tuế vào danh sách đối thủ cạnh tranh thì cô đã đưa ảnh Vạn Vạn Tuế cho người làm trong nhà xem, để cho họ nhớ kỹ bạn ấy.
Cho nên khi cô nói thẳng tên Vạn Vạn Tuế thì người làm sẽ biết cô nói tới ai.
Thực vật có nội công? Người làm nghi hoặc đứng thẳng lên, ra bên ngoài xem xét, khóe miệng không kìm chế được giật giật. Cô nhìn thấy đứa nhóc mà cô chủ nhà mình cho là đối thủ lớn nhất, mặt không cảm xúc vác một bó hành tây lớn đi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cái đó là cây trong truyền thuyết..." Người làm muốn tìm từ ngữ để nói ra đáp án xứng với cách cô chủ nhà mình trịnh trọng đặt câu hỏi, nhưng thật sự không tìm được chữ nào hay, đành phải nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "hành tây..."
"Hành. Tây." Chưa từng nghe nói đến hành tây, cô chủ Hạ nghiêm túc lặp lại tên này, lông mày nhăn lại, hỏi, "Chúng ta có thể kiếm được không?"
Người làm nhìn Hạ Vị Mãn hỏi việc hành tây như thể nhân sâm ngàn năm năm khó gặp: "Có thể."
"Vậy thì tốt quá." Cô chủ Hạ Vị Mãn rốt cuộc cũng bộc lộ tâm trạng thỏa mãn, sắp xếp rồi nói, "Hôm nay không kịp nữa rồi. Ngày mai, ngày mai có thể kiếm được bao nhiêu thì đem đến bây nhiêu." Gương mặt nhỏ của cô bình tĩnh, gằn từng chữ một, "Con tuyệt đối không thể bị Vạn Vạn Tuế đánh bại được."
"Cô chủ, cái này, không tốt à? Hành tây rất..." Người làm còn chưa nói xong chữ rẻ thì cô chủ nhà cô ấy đã sốt ruột, thúc giục cô nhanh chóng phải đi tìm hành tây "hiếm có", nên cô đành phải quay người rời đi.
Bởi vì mùi thật sự quá nồng nên trước khi cô Hoa Hoa thấy Vạn Vạn Tuế vác hành tây tiến vào lớp thì đã cản cô bé lại, cầm hành tây cất vào nhà kho, chờ đến tiết sẽ trả lại cho cô bé.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng sau cửa nhìn lén, thấy cô Hoa Hoa cố ý bảo quản mỗi cây mà Vạn Vạn Tuế đem đến thì càng thêm kiên định, cho rằng cây mà Vạn Vạn Tuế đem đến quả nhiên rất lợi hại.
Thực vật thì thua rồi, cô bé chỉ có thể dựa vào phần thuyết trình để ngăn cản sóng dữ thôi.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn tức giận cố gắng, ngay cả tiết thể dục buổi sáng cũng thở hồng hộc gánh bản thảo thuyết trình.
Đến tiết quan sát thực vật, cô giáo Miêu Miêu đi vào lớp Cua Nhỏ thì suýt tí nữa đã tưởng rằng mình đến lễ hội triển lãm giống cây quý hiếm. Trước mắt cô đều là những loại cây quý báo mà những người yêu cây kiểng cũng khó gặp được.
Cô gần như không tin vào mắt mình, nhưng có hơi kỳ ở chỗ, cô cảm thấy có một mùi hương ngang ngược bá đạo trong những giống cây quý báo này lan tỏa ra.
Cô nhanh chóng tìm được đáp án.
Vạn Vạn Tuế ngồi ở chỗ tên cây, không cảm xúc ôm một bó hành tây lớn, nghiêm túc nhìn lên bảng, chờ cô vào lớp.
Cô giáo Miêu Miêu đi dạy nhiều năm như vậy, bài tập quan sát thực vật cũng thấy rất nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có bạn nhỏ trực tiếp ôm hành tây đến lớp.
Nhưng, cũng đúng mà.
Hành tây, đúng là thực vật.
Hơn nữa suy xét đến điều kiện trong nhà của Vạn Vạn Tuế và các bạn nhỏ khác nhất định chênh lệch, cô Miêu Miêu nhanh chóng dời ánh mắt của mình đi. Nếu để cho các bạn nhỏ khác cảm giác được thực vật mà Vạn Vạn Tuế mang đến có giá cả chênh lệch khá xa với các nhóc thì cũng không tốt.
Cô Miêu Miêu nghĩ không sai, các bạn nhỏ khác hoàn toàn cảm nhận được thực vật mà Vạn Vạn Tuế đem đến kém xa của các nhóc, chẳng qua không phải là giá mà là mùi.
Nhất là các bạn nhỏ ngồi quanh Vạn Vạn Tuế, sắp bị xông đến ngất rồi.
Nhưng mà mấy nhóc đó cũng không tránh xa Vạn Vạn Tuế.
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần ngồi bên trái âm thầm siết chặt bàn tay nhỏ, làm cho mình tỉnh tảo. Cậu cho rằng hương vị đậm đặc này chính là khảo nghiệm cho quá trình trưởng thành của cậu, giống như một bài văn cậu từng đọc: Ông trời giáng xuống số mệnh cho con người, tất nhiên sẽ khiến họ chịu nỗi khổ của ý chí, mệt nhọc của gân cốt, đói khát của thể xác, khốn cùng của vật chất, và rối loạn của việc mình làm. Cho nên phải biết cảm thông kiên nhẫn, làm những việc mình chưa từng làm được.
Cậu muốn nhịn!
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn ngồi phía trước đang dùng tay véo chân ngắn của mình, kiên trì ngồi thẳng chịu công kích của thực vật "nội công" mà Vạn Vạn Tuế đem đến.
Cô không thể thua!
Râu của bạn nhỏ Thâm Thâm ngồi phía sau cũng bị xông đến mọc ra, nhưng cậu vẫn nhịn không lui về phía sau. Họ hàng thực vật trong thiên hạ, hành tây. Tính ra hẳn phải là con gái nhỏ của dì thứ bảy của con trai ông chú của cậu.
Họ hàng của mình, thối chết cũng phải chịu đựng!
Bạn nhỏ Điềm Điềm ngồi bên trái bị mùi hành xông đến rớt nước mắt nhưng cô bé lại cố gắng mỉm cười với Vạn Vạn Tuế. Đã từng cùng nhau trải qua bên trong mùi rắm, mùi hương ấy cô cũng không coi vào đâu.
Cô và Vạn Vạn Tuế vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Cô giáo Miêu Miêu vỗ tay, ra hiệu các bạn nhỏ theo thứ tự lên bục giới thiệu hôm nay mình mang đến thực vật gì, tại sao lại mang nó đến, thích nó ở chỗ nào.
Cả đám nhóc bước lên bục, đứa nào cũng đều nhớ rõ trận đấu đã hẹn hôm nay với Hạ Vị Mãn, chuẩn bị cực kỳ chân thành. Nhất là bạn nhỏ Hạ Vị Mãn, sau khi lên bục thì bắt đầu nói về việc trồng hoa sen lan khó khăn đến đâu.
Nói tròn mười phút mới lưu luyến xuống bục.
Cô giáo Miêu Miêu hồi hộp nhìn Hạ Vị Mãn ôm chậu hoa sen lan trí giá ngàn vạn về chỗ, tim nhảy lên thình thịch, sợ bạn nhỏ đỡ không được làm rớt 1500 vạn.
Kế tiếp Hạ Vị Mãn là bạn nhỏ Thâm Thâm, cậu ôm một chậu hoa, không phải, chính xác là cậu ôm một chậu cỏ đi đến.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn khinh thường, ôm theo một chậu cỏ vậy mà hôm qua dám nói "cây của Thâm Thâm là tốt nhất."
Cắt đê ——
"Đây là Phát Phát mà Thâm Thâm