Vốn dĩ có túi sữa nhỏ không thật sự hứng thú với chuyện hằng ngày buồn tẻ nhàm chán của Hoàng Thượng mà chị gái hướng dẫn viên đang kể, nhưng nghe thấy Lục Trăn vui vẻ kêu lên, mọi người đều ưỡn cái bụng nhỏ vây tới xem náo nhiệt.
"Cái gì mà cáo đêm?" Có một vài túi sữa nhỏ cho rằng Lục Trăn vừa gọi là một loài hồ ly.
Bạn học nhỏ Phó Tinh Thần lại lần nữa đứng ra phổ cập khoa học cho mọi người: "Lục Trăn đang nói cái bô không phải hồ ly, là cái bô tiểu cho thiếu nhi dùng ấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự hứng thú của nhóm túi sữa nhỏ thật sự là một điều thần kỳ, cảm giác đối với những thứ khác nhau cũng không hề giống nhau, vừa nghe thấy viện bảo tàng có bô tiểu của bạn nhỏ mập mạp Lục Trăn, mọi người đều trở nên hưng phấn, hóa thân thành chuyên gia về bô tiểu, chỉ chỉ trỏ trỏ cái bô hình động vật:
"Bô tiểu của bạn Lục Trăn thoạt nhìn có vẻ cứng quá đi, không giống cái bô của tớ, chỗ đặt cái mông nhỏ còn có một lớp lông mềm mại cơ."
"Tớ cảm thấy cái bô của bạn Lục Trăn sẽ làm mông bị đông lạnh mất."
"Nếu là tớ, chắc có lẽ tớ sẽ dùng cái bô hình con hổ, rất có uy phong." Điềm Điềm cũng vuốt cằm nhỏ, tiến hành đánh giá, quay đầu không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Vạn Vạn Tuế, "Vạn Tuế, cậu cảm thấy như thế nào?"
"Tớ đang suy nghĩ." Vạn Vạn Tuế nói cho Điềm Điềm biết vấn đề trọng đại mà cô bé vừa phát hiện ra, "Nếu bô tiểu của Lục Trăn ở viện bảo tàng, vậy cậu ấy đi vệ sinh như thế nào."
"Đúng rồi nha!" Điềm Điềm cũng đột nhiên kịp phản ứng lại, "Chẳng lẽ mỗi lần lúc Lục Trăn muốn đi vệ sinh đều phải tới viện bảo tàng sao?"
Thái tử nhí Lục Trăn sắp bị chọc tức tới khóc rồi, cái bô của cậu, thế mà lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chân rồng nhỏ của cậu giẫm mạnh, mãnh liệt yêu cầu chị gái hướng dẫn viên đã sắp không nhịn được cười cất ngay cái bô của cậu, hơn nữa phải giấu tới chỗ bí mật nhất trong viện bảo tàng, không được để bất kì kẻ nào nhìn thấy.
Sau đó thái tử nhí Lục Trăn vừa nói với cô Hoa: "Nếu các ngươi không thể bảo vệ cái bô của trẫm cho tốt, vậy từ nay tự trẫm bảo vệ nó", vừa định mở cửa quầy triển lãm lấy chiếc bô ra, ôm đi.
Những chiếc bô còn lại cũng bị thầy An An mang đi.
Chị gái hướng dẫn viên căng mặt nói với thầy An An rằng chị ấy muốn tới buồng vệ sinh một lát, thầy An An gật gật đầu, mang nhóm túi sữa nhỏ sang phòng triển lãm bên cạnh chờ chị ấy. Sau khi chị gái hướng dẫn viên bước nhanh vọt tới buồng vệ sinh, một lát sau chị ấy cười ha hả trở lại phòng triển lãm, dùng gương mặt tươi cười dịu dàng với nhóm túi sữa nhỏ, tiếp tục đưa nhóm túi sữa nhỏ đi tham quan.
Thái tử nhí Lục Trăn bị những món đồ được trưng bày trong phòng triển lãm hấp dẫn, cuối cùng mới dời sự chú ý ra khỏi cái bô mà cậu ngày ngày nhớ thương.
Trong buổi triển lãm cậu lại thấy được đồ vật quen thuộc: "Đó là quạt xếp sơn thủy mặc mà phụ hoàng thích nhất..."
Tuy rằng quạt xếp kia đã rất cổ xưa, hư hại rất nhiều, nhưng Lục Trăn vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nó, bởi vì đó là vật mà phụ hoàng cậu yêu thương nhất thích ngắm nhìn nhất.
"Bạn nhỏ Lục Trăn." Cô Hoa nhìn thấy Lục Trăn muốn vượt qua vạch đỏ, đưa tay sờ vật triển lãm, gọi tên cậu với ý hơi cảnh cáo.
Thái tử nhí nhánh chóng cúi đầu, mũi chân chân rồng nhỏ rụt rụt trở về, rồi lại tiến về phía trước, chạm vào vạch đỏ một các chính xác, nỗ lực ở trong phạm vi cô Hoa cho phép, dùng hết khả năng tới quầy triển lãm đặt quạt giấy.
Cậu quả thật là ngôi cửu ngũ, nhưng phụ hoàng của cậu đã từng nói với cậu, nhất định phải nghe lời phu tử(*) nói, phu tử Hoa Hoa không cho cậu vượt qua vạch, vậy cậu sẽ không vượt qua vạch.
(*) Phu tử: Thầy giáo thời cổ đại
Cô Hoa nhìn thấy bạn nhỏ Lục Trăn nghe lời như vậy, nở nụ cười, đưa cho Lục Trăn một viên kẹo sữa làm quà thưởng.
Tay thái tử nhí Lục Trăn nắm chặt kẹo sữa cậu thích, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quật xếp trên quầy triển lãm, hoảng hốt một chút, dường như cậu nhìn thấy phụ hoàng anh tuấn uy vũ của cậu mặc long bào, phe phẩy quạt xếp dịu dàng mỉm cười với cậu.
Tay nhỏ của thái tử nhí Lục Trăn nâng lên muốn đưa kẹo sữa cho ảo ảnh mà cậu nhìn thấy: "Phụ hoàng, đây là kẹo sữa mà phu tử đã thưởng cho nhi thần, phụ hoàng người ăn đi, ng
ọt lắm ạ.”
"Các bạn nhỏ. "
Ảo ảnh bị âm thanh tới gần của chị gái hướng dẫn viên đánh vỡ, thái tử nhí Lục Trăn không nhìn thấy phụ hoàng của cậu, hoảng loạn khổ sở tìm kiếm khắp nơi.
Chị gái hướng dẫn viên đứng ở cái quạt xếp mà Lục Trăn vừa xem: "Chủ nhân của chiếc quạt xếp này chính là vị bạo quân nổi tiếng nhất trong lịch sử, quạt xếp mà Lục Lệ từng sử, hắn ta…"
"Phụ hoàng của trẫm không phải bạo quân!" Thái tử nhí Lục Trăn phẫn nộ cắt lời của chị gái hướng dẫn viên: "Trẫm không phép ngươi nói phụ hoàng của trẫm như vậy!"
Chị gái hướng dẫn viên bị ánh mắt đáng sợ của Lục Trăn dọa, không biết vì sao người bạn nhỏ ban nãy còn lưu luyến không rời cái bô mà bây giờ lại đột nhiên hung dữ như vậy, có chút ngẩn người mà nhìn về phía nhóm thầy An An.
Cô Hoa nhanh chóng chạy tới ôm lấy bạn nhỏ Lục Trăn đang xắn tay áo định làm một trận với người hướng dẫn viên đang nói hươu nói vượn kia lên khỏi mặt đất.
"Ngại quá, chắc là bạn nhỏ quá thích lịch sử, cảm xúc có chút kích động, tôi đưa bé sang bên cạnh bình tĩnh một chút." Cô Hoa đè lại móng rồng của bạn nhỏ Lục Trăn đang múa may vào trong lòng mình, khom lưng xin lỗi với chị gái hướng dẫn viên, đưa theo nhóm túi sữa nhỏ cũng bị Lục Trăn dọa sang phía bên kia phòng triển lãm.
"Bạn nhỏ Lục Trăn, em làm sao vậy? Vì sao lại phải hung dữ như thế với chị hướng dẫn viên hả?" Cô Hoa a bắt lấy Lục Trăn, phòng ngừa cậu lại muốn đi tìm chị gái hướng dẫn viên.
"Nàng ta đang nói hươu nói vượn." Trong mắt thái tử nhí Lục Trăn long lanh nước mắt, cái mũi nhỏ của cậu hít hít, chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.
Cô Hoa có chút khó xử, cô biết Lục Trăn vẫn luôn cho rằng mình là một hoàng đế nhỏ, nhận thức có chút hỗn loạn, cho nên phụ huynh của cậu đã từng nói về trường hợp đặc thù này với nhà trường rằng bạn nhỏ chỉ thỉnh thoảng ngủ mơ thôi.
Nổi giận đùng đùng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cô Hoa có hơi không biết nên xoa dịu cậu như thế.
Cô Hoa nghĩ nghĩ, không trực tiếp chỉ trích Lục Trăn tức giận chỉ vì những suy nghĩ phán đoán lung tung, mà nghiêm túc đưa ra kiến nghị cho cậu:
"Bạn nhỏ Lục Trăn, chị gái hướng dẫn viên là dựa vào những kiến thức lịch sử mà chị ấy đã từng học để giải thích cho chúng