Thủ đoạn của Ngô Hoàng tuy khiến Ung Dập cảm thấy khá mất mặt, nhưng vẫn có lực sát thương, cây thông Noel mini vừa nghe Ngô Hoàng báo cảnh sát, lập tức giận đến bùng nổ, dậm chân mắng: “Giới trẻ bây giờ đúng là một đám không có đạo đức đánh nhau! Đánh nhau thì đánh đi, đứa bé thì giả chết, đứa lớn thì báo cảnh sát! Tức chết bố mày!”
Khi cây thông Noel nói chuyện vẻ người lớn liên tục xuất hiện, nhưng giọng nói thì lại rất non nớt ngây thơ.
“Bà mẹ tôi ơi, chưởng môn Thanh Hà quan không phải là Thiên Sơn Đồng Lão* chứ? Sao giọng nói lại như một đứa trẻ vậy?” Đầu Dưa Hấu lén nói thầm phía sau Ung Dập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Thiên Sơn Đồng Lão: một nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ”, tổ sư Tiêu Dao phái, bị sư muội hại tẩu hỏa nhập ma nên giữ mãi vẻ ngoài trẻ con.
Vào lúc cây thông Noel phát cáu, đội trưởng đội giả chết Vạn Vạn Tuế nhân cơ hội mở một con mắt lóe lên ánh sáng lanh lợi, phát hiện sự chú ý của cây thông Noel bị anh trai mình dời đi, lập tức quyết đoán mà nâng một cánh tay béo nhỏ lên: “Chính là lúc này.”
Chính là lúc này?!
Giọng nói của Vạn Tuế bị cây thông Noel nhạy bén chộp được, đáy mắt cô ta xẹt qua một mũi nhọn tăm tối, cô ta đã biết, cái đứa bé giống như cô ta không hề đơn giản như vậy, giả chết chỉ là để nới lỏng cảnh giác của y, nhìn đi, cô ta chỉ vừa lơ đễnh, đứa oắt này đã bắt đầu hành động!
Cây thông Noel rất vui vẻ, rốt cuộc cô ta cũng có cái để đánh, nhanh chóng dùng tay bắt quyết.
Vạn Tuế hoàn toàn không biết cây thông Noel kia nghĩ gì, tay mập vung lên, bình tĩnh mà hoàn thành mệnh lệnh tiếp theo của mình: “Lăn.”
Tiếng vừa phát ra, Hugo và Thâm Thâm đã bò dậy dưới sự lãnh đạo của cô bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cây thông Noel cho rằng cuối cùng cũng có thể vui sướng tràn trề đánh một trận nên im lặng mà nhìn ba cục bột trắng bóc trên đất đang lăn long lóc về hướng mình.
“Dừng.” Vạn Tuế cảm thấy không đúng, chỉ huy Hugo và Thâm Thâm phanh lại, dừng lại khoảng trên dưới 3 giây, nhận ra chỗ có vấn đề, bình tĩnh mà điều chỉnh, “Lăn ngược lại.”
Ba cục tròn vo biết sai sửa ngay lại lăn long lóc về hướng đám Ngô Hoàng đang đứng.
Chiến thuật này khiến cho người ta cảm thấy rất phức tạp, vừa khiêm tốn lại vừa tỏa sáng, còn mang theo một chút khiêu khích.
Cây thông Noel chưa bao giờ từng gặp đối thủ lăn qua lăn lại trước mặt mình, cơn thịnh nổ chan chứa lòng bít cả giọng nói, lên không đi, xuống thì bẽ mặt, cả người như đang tích trữ năng lượng chuẩn bị cho nổ tung thùng thuốc nổ, khiến nhiệt độ trong hành lang cũng phải nóng lên vài độ.
Bọn Vạn Vạn Tuế còn chưa lăn hết đường, lăn được một nửa đã được Ngô Hoàng, quản gia bế về, trừ Ung Dập, mọi người càng thêm tán thưởng sự thông minh của Vạn Tuế.
Cây thông Noel sắp tức đến chính, trên đỉnh cây thông tròn tròn đã bắt đầu bốc khói, nhìn thấy bọn Vạn Vạn Tuế vẫn ổn, cự thú ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, nó không hù chết các bạn nhỏ, cự thú không còn gánh nặng tâm lý lập tức liếm Phùng Hạo hai cái cho đỡ sợ.
“Mày! Ra đây! Tao muốn đấu tay đôi với mày!” Cây thông Noel trợn mắt với Vạn Vạn Tuế.
Y không tin Vạn Vạn Tuế cái gì cũng không biết, hai đứa nhóc không phải người kia sẽ coi nó là chỉ huy, bản thân nó ắt là kiểu tài năng xuất chúng gần gần giống y, tuy cô ta không cảm nhận thấy đối phương cụ thể là phi thường ở chỗ nào, nhưng cảm nhận của cô ta sẽ không sai, ngược lại không phải là đối phương có tài sao? Nó lợi hại như vậy, thà giả chết cũng không đánh nhau với y, đây không phải là khinh thường cô ta sao?
“Đánh nhau với con nít, ông có biết xấu hổ không?” Ung Dập sầm mặt, chắn trước mặt Vạn Vạn Tuế, giọng nói của cây thông Noel này nghe qua thì như là trẻ con, nhưng thân phận của cô ta và năng lực hoàn toàn không giống một đứa nhóc, cho nên Ung Dập đã coi cô ta là bà già quái lạ Thiên Sơn Đồng Lão kia, vô cùng khinh bỉ với hành vi chọn một đứa nhóc ba tuổi như Vạn Vạn Tuế làm đối thủ.
“Mày dám nói bố mày không biết xấu hổ?!” Cây thông Noel tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, giận dữ chỉ vào Vạn Vạn Tuế, “Bọn mày nhìn nó xem, bụng thanh kỳ*, vừa nhìn đã biết không phải trẻ con bình thường! Ông đây tìm nó đánh nhau thì làm sao?”
*Nôm na là kiểu bụng lạ.
Bụng thanh kỳ? Khóe môi Ung Dập giật giật, từng nghe nói qua về khung xương thanh kỳ, chứ chưa từng nghe qua về bụng thanh kỳ. Tuy rằng… cậu liếc mắt nhìn cái bụng nhỏ chữ C của Vạn Tuế, là rất thanh kỳ, nhưng cái này cũng không nói nên điều gì được!
Ngô Hoàng đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Vạn Vạn Tuế lập tức nhận được ám hiệu đến từ anh trai nhà mình, hít vào một hơi, thu cái bụng nhỏ về, đợi khi cô bé giấu cái bụng nhỏ đi xong, Ngô Hoàng không chút chột dạ mà đáp trả cây thông Noel đang giận dữ: “Bụng của em gái tôi rất bình thường, làm sao vậy?”
Cây thông Noel bị sự vô sỉ của anh em Ngô Hoàng tức nghẹn lần hai, nhưng trước khi cô ta chuẩn bị đánh một trận với Ngô Hoàng, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, con cự thú đang liếm Phùng Hạo đến ngon miệng vừa nghe tiếng còi cảnh sát lập tức giật mình, dỏng lỗ tai to lên, sau đó ư ao ư với cây thông Noel.
Lúc đầu cây thông Noel còn không chịu nguôi giận, dẫm chân cãi lộn với cự thú: “Ông đây không