Bữa chính vừa kết thúc, tổ chức quốc tế đồ ngọt của các bạn nhỏ lớp Cua Nhỏ nhà trẻ Đế Quốc lập tức bắt đầu, cô giáo Hoa Hoa đã tập mãi thành quen với trường hợp này.
Có đứa thì mang đồ ngọt được đầu bếp nổi tiếng thiết kế riêng tạo sự hứng thú cho các bé nhỏ, không chỉ ăn ngon, còn cực kỳ đẹp, trong đó đặc biệt nhất chính là đồ ngọt thực vật mà bạn nhỏ Thâm Thâm mang đến, làm ra vô cùng chân thật, hoa rồi nhụy hoa, lá cây đều có thể nhìn ra rõ ràng, hơn nữa hương vị đặc biệt đặc biệt ngon, vừa lấy ra, mùi hương thơm dịu bay khắp bốn phía, giết thành một đường lớn từ trong vô số mùi hương.
“Oa! Thâm Thâm, đồ ngọt của cậu thật… Tí tách…” Hugo từ bên cạnh thò cái đầu tròn nhỏ ra, lúc đầu còn có thể nói năng rõ ràng, sau đó chỉ còn lại tiếng chảy nước miếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là chú nhỏ làm cho Thâm Thâm.” Thâm Thâm chậm chạp nói, không ngừng móc ra nhiều đồ ngọt hơn từ trong cái bao nhìn qua không lớn bao nhiêu, hào phóng mà chia cho các bạn nhỏ vây quanh đang chảy nước miếng.
“Tớ không ăn không ăn.” Tiểu điện hạ ma cà rồng trước mắt trừ máu người ra thì cái gì cũng ăn vẫn nhớ rõ mình là ma cà rồng quý tộc rụt rè, vừa lắc đầu nhỏ từ chối, vừa nhận đồ ngọt Thâm Thâm đưa qua.
Chú nhỏ của Thâm Thâm thoạt nhìn lười biếng lạnh nhạt vừa làm cơm đã không thu lại được sức mạnh Hồng Hoang, chẳng những cho Thâm Thâm mang đi chia đủ cho các bạn khác, còn cố ý làm một phần cho các giáo viên, Thâm Thâm chia điểm tâm cho các bạn xong, cẩn thận ôm phần chú nhỏ dặn dò cậu nhóc đưa cho giáo viên đến trước mặt cô giáo Hoa Hoa, chậm chạp giơ lên: “Cô ơi, cô ăn đi.”
Cô Hoa Hoa thực ra cũng đã ngửi thấy mùi đồ ngọt mà bạn nhỏ Thâm Thâm mang đi, lén nuốt nước miếng vài lần, nhưng nhìn thấy bạn nhỏ Thâm Thâm đưa bánh ngọt tới cho mình, cô vẫn dịu dàng từ chối: “Cảm ơn bạn Thâm Thâm, nhưng cô đã ăn no rồi, Thâm Thâm cứ ăn đi.” Cô giáo Hoa Hoa vừa nói, vừa dùng động tác khoa trương mà các bạn nhỏ thích nhất sờ vào bụng mình, ý bảo mình đã đầy bụng rồi.
Bạn nhỏ Thâm Thâm bị từ chối cũng không rời đi, cô giáo Hoa Hoa nhìn cậu bé, lúc đầu còn không nhận ra được nhóc này đang làm gì, cho đến khi nhìn thấy cậu nhóc như con lười trong phim hoạt hình, chu miệng lên cực kỳ chậm thì cô mới phản ứng lại, cậu đang làm nũng.
“Cô không ăn, Thâm Thâm không vui.”
Cô giáo Hoa Hoa đương nhiên sẽ không làm mấy đứa bé không vui, suy nghĩ, rồi nhận lấy hộp trong tay bạn nhỏ Thâm Thâm, sau đó lấy ra một cái cọng cỏ nhỏ dài ngả đầu, bụ bẫm kẹp trên đầu Thâm Thâm, rồi lấy gương nhỏ ra cho cậu nhóc thấy hiệu quả: “Đây là đồ cô tự làm vào giờ học thủ công, cho Thâm Thâm, cảm ơn Thâm Thâm đã chia bánh ngọt cho cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu Thâm Thâm còn chưa có biểu cảm gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, dùng tay nhỏ che miệng lại: “Oa! Hoa Hoa!’ Cỏ nhỏ không đẹp, giống như Hoa Hoa của cậu.
“Thâm Thâm thích không?” Cô giáo Hoa Hoa cười tủm tỉm hỏi.
“Thâm Thâm… Thích…” Bạn nhỏ Thâm Thâm mà càng vui thì sẽ nói chuyện càng chớp, nhìn không chớp mắt vào gương, sau đó lắc lắc đầu nhỏ, khiến cọng cỏ nhỏ mum múp lắc lư theo, nhưng khi cậu mới trở về chỗ ngồi, Hoa Hoa đang phơi nắng trong chậu cây lập tức nổi giận, dùng ngôn ngữ hoa mà các bạn nhỏ khác không nghe hiểu tức giận chỉ Thâm Thâm có bạn thân khác ở bên ngoài, còn mang về, làm nó bực bội.
Còn có bạn nhỏ khác mang theo đồ ngọt trẻ em vẽ nhân vật hoạt hình từ nguyên mẫu, quản gia nhà Hoàng Phủ dẫn người khiêng vào một cái bánh kem Transformers cao nửa thước, khiến các fan transformers của lớp Cua Nhỏ kích động muốn chết.
Đám fans coi náo nhiệt xong đi qua chỗ ngồi của Phó Tinh Thần, nhìn thấy cậu không lấy hộp cơm ra, không khỏi tò mò: “Phó Tinh Thần, cậu mang đồ ngọt gì vậy? Vì sao không lấy hộp cơm ra vậy?”
Phó Tinh Thần đang giả bộ đọc sách vành tai khẽ đỏ, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh lùng: “Tớ không thích ăn đồ ngọt.”
“Oa! Phó Tinh Thần thật ngầu đó!” Các bạn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, căn bản không chú ý đến trong lời nói của bạn nhỏ Phó Tinh Thần có sự chột dạ, còn coi cậu thành thần tượng, “Chờ khi chúng tớ 4 tuổi rồi, chúng tớ cũng muốn giống như bạn Phó Tinh Thần trưởng trưởng trưởng…”
“Trưởng thành.” Phí Tinh Thân bổ sung cho người bạn không nắm vững từ vựng.
Các bạn nhỏ lại càng sùng bái cậu, nhưng cả đám đều chỉ là đám nhóc cuồng ăn, sùng bái thì sùng bái, vẫn là cơm quan trọng hơn, cho nên vội vàng à à hai câu thì tản ra.
Phó Tinh Thần chờ đến khi không còn ai mới lén mở cái túi lớn đặt ở một bên ra.
Thật ra Mặt Trời Dài có làm đồ ngọt cho cậu, hơn nữa Mặt Trời Dài còn theo chân đầu bếp học hỏi, đích thân làm cho cậu.
Mặt Trời Dài ở trên chiến trường không ai địch nổi, ở trong phòng bên cũng có thiên phú hơn người, nhưng…
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần mở hộp cơm ra một chút, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh nhìn vào trong, Little Pony hồng phấn đang nhìn cậu từ trong đám mây cầu vồng, ngựa nhỏ rất đáng yêu, nhưng khuôn mặt ngựa đáng lẽ ra không có biểu cảm lại xuất hiện cùng người làm một cách kỳ dị, cũng chính là hình tổng tài bá đạo Phó Sâm mỉm cười tà mị.
“Oa!” Lại có một đứa bé khác phát ra tiếng kêu kinh ngạc, người gây ra cuộc xôn xao lúc này chính là đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, cô bé khoa trương còn hào khí tận trời lần này cũng vung tiền như rác, đi ở tuyến đầu vung tiền, dùng số tiền lớn mời nhà làm bánh ngọt nổi tiếng đến từ nước ngoài làm đồ ngọt hot nhất hiện nay cho nó –––– kem Thổ Nhĩ Kỳ.
Người đàn ông để râu thành thạo mà dùng cái muỗng thật dài trong tay vừa tạo hình hoa văn, vừa múc kem vị chuối ra, điểm thêm vài lát chuối, đưa cho bạn nhỏ bên cạnh, bạn nhỏ nhận lấy theo bản năng, nhưng cây kem đang vào tay như mọc cánh mà bay đi cái vèo, bạn nhỏ nhận lấy kem ngây ra, cho rằng đã rớt xuống đất nên nhanh chóng cúi đầu tìm.
“Ở bên trên đó!” Một đứa bé khác nhắc nhở cậu bé, nó ngẩng đầu, nhìn thấy kem còn đang ở trên cái muỗng dài, ngạc nhiên mà hô lên, “Oa! Đồ ngọt bạn Hạ Vị Mãn mang đến chơi vui quá!”
“Vạn Tuế, cậu muốn tới thử một chút không?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thực ra không quan tâm đến người khác, mời người làm kem Thổ Nhĩ Kỳ tới đây vốn là vì Vạn Vạn Tuế, cô bé muốn nhìn thấy bộ dạng sốt ruột vì không lấy được kem của Vạn Vạn Tuế.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn hếch cằm, tự tin đầy mình, cô bé đã thử qua ở nhà trước rất nhiều lần, không bắt được một lần nào hết, nó đã làm không được thì chắc chắn Vạn Tuế cũng không làm được!
“Được.” Vạn Vạn Tuế cũng cảm thấy rất hứng thú với cây kem bay tới bây lui, dạng chân ngắn nhỏ, hết sức chăm chú mà nhìn thẳng vào thợ làm kem Thổ Nhĩ Kỳ, chỉ vào kem vị anh đào.
Thợ kem đã làm nghề vài chục năm lại lần đầu tiên cảm nhận được áp lực công việc.
“3Q*.” Vạn Vạn Tuế đặt tay lên bụng hành lễ với thợ thủ công.
*Đồng âm với từ “thank you”, nghĩa là cảm ơn.
Người làm kem được cảm ơn cũng thả lỏng, cười tủm tỉm mà dùng tiếng Trung sứt sẹo đáp: “Không khách sáo! Không khách sáo!” Sau đó bắt đầu biểu diễn.
Thợ thủ công sở dĩ là thợ thủ công, bởi tay nghề tỉ mỉ chỉ là một mặt, bản thân cũng phải theo đuổi trình độ rất khắc nghiệt, tuy hôm nay đối tượng phục vụ của anh ta chỉ là một đám nhóc ba tuổi rưỡi, nhưng anh ta không hề lơi lỏng một chút nào, đặc biệt là khi cảm nhận được khí chất kẻ cả sinh ra từ trên người Vạn Vạn Tuế, lúc anh ta làm kem cho Vạn vạn Tuế lại đặc biệt biến hóa đa dạng.
Muỗng dài bởi vì tốc độ quá nhanh mà trở thành bóng mờ, cuối cùng dừng trước mặt Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế cũng hết sức nghiêm túc, đôi mắt không chớp, chỉ đợi giây phút này, lấy khí thế trộm chuông sét đánh không kịp bịt tai mà vươn cánh tay ngắn nhỏ ra.
Các bạn nhỏ đều nhìn ra đây là cao thủ đang so chiêu, đều không tự chủ mà ngừng thở.
Nhưng gừng càng già càng cay, tuy Vạn Vạn Tuế đã rất nhanh, nhưng nhà làm kem nọ càng nhanh hơn, cái muỗng giơ lên được tức là Vạn Vạn Tuế đã vồ hụt kem.
“Muahaha ~” Cô tiểu thư Hạ Vị Mãn vô cùng hài lòng, che miệng đắc ý mà cười ra tiếng.
Người thợ thủ công Thổ Nhĩ Kỳ cũng vô cùng hài lòng, đang chuẩn bị làm như lúc trước, vào lúc đưa kem cho Vạn Vạn Tuế, đôi mắt anh ta đột nhiên mở to.
Nắm tay nhỏ dừng ở giữa không trung của Vạn Vạn Tuế mở ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là quả anh đào mà người thợ thủ công rắc lên trên kem anh đào.
Các bé khác đều há to miệng.
Điềm Điềm nhảy lên rất cao, hét lên đầu tiên: “Vạn Tuế Vạn Tuế!”
“How?!” Người thợ Thổ Nhĩ Kỳ làm ra