Đám nắm con hát đến bi tráng thê lương, nhưng nhìn qua bọn chúng không giống như đưa Vạn Vạn Tuế cho quân địch làm con tin, mà là giống như đưa Vạn Vạn Tuế xuất giá.
Đây là chỗ thần kì của “hành khúc đám cưới”.
Bất luận là anh hát thế nào, đều có loại xúc động khiến người ta hét lớn “Yêu nhau đi”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất rõ ràng là Thiên Linh Linh cũng không nghe ra có cái gì không đúng, nhìn Vạn Vạn Tuế càng ngày càng gần, khuôn mặt nhỏ của cô ta rất hưng phấn mà ngẩng lên, đóa hoa trên trán đỏ tươi.
“Cô Hoa Hoa, chúng ta thật sự phải nhìn Vạn Tuế đi qua sao? Có phải chúng ta nên ra mặt ngăn cản một chút…” Cô Diệp Tử muốn lặng lẽ thương lượng với cô giáo Hoa Hoa phần sau nên làm gì, lại phát hiện cô giáo Hoa hoa bên cạnh mình không biết đã không còn thấy từ lúc nào, không chờ cô quay đầu tìm, đã thấy cô giáo hoa hoa giơ một cái microphone đồ chơi cười khanh khách đứng bên cạnh Thiên Linh Linh.
Cô nâng tay lên, nhếch miệng mỉm cười, giọng điệu trào dâng lãng mạn: “Tu mười năm mới ngồi chung thuyền! Tu trăm năm mới ngủ chung chăn!”
Cô Diệp Tử chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Cô Hoa Hoa đọc là… lời mở đầu nghi thức trong hôn lễ à?
#Đây là đang làm gì?#
“Đời người là hoa, tình bạn chính là mật hoa!” Giọng nói của cô Hoa Hoa chan chứa tình cảm, lấy phong phạm của giải hạng nhất trường đọc thơ diễn cảm, hoàn mỹ dung hợp cùng tiếng hát “Hành khúc đám cưới” của đội túi sữa nhỏ, khiến người ta không kiếm ra được chút khuyết điểm nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu Thiên Linh Linh chưa kịp phản ứng lại nghi thức bắt cóc của mình đã đi trật trong lúc thần không biết quỷ không hay, vào lúc cô ta phản ứng lại, định kháng nghị với cô Hoa Hoa, tay đã bị cô Hoa Hoa dịu dàng dắt đi.
“Á…” Thiên Linh Linh rít một tiếng rồi tắt lửa.
Cô giáo hoa Hoa muốn dắt tay Vạn Vạn Tuế đi tới, nhưng trong tay còn cầm mic, tiểu sư đệ của Thanh Hà quan do dự một chút, cẩn thận mà đi tới phía trước một bước, thay cô giáo Hoa Hoa cầm micro, cô Hoa tặng cho tiểu sư đệ một nụ cười xán lạn, cười đến nỗi khiến cậu ta ngượng chín, cả người đỏ rực.
Cô Hoa Hoa dắt tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế, tiếp tục xúc động nói: “Vào lúc quả dưa tình bạn chính mà rụng cuống, màn rung động nhất trong sinh mệnh của mỗi người sẽ phải bắt đầu rồi. Từ đây, biển người mênh mang, trong muôn nghìn con người sẽ mất đi hai linh hồn cô đơn, thêm một đôi bạn tâm ý tương thông.”
Tay của Vạn Tuế và Thiên Linh Linh bị cô Hoa Hoa đặt bên nhau.
“Ai muốn làm bạn với nó? Ông đây muốn đánh…” Thiên Linh Linh vừa định xù lông, lại bị nụ cười dịu dàng mang theo sự không đồng ý của cô giáo Hoa Hoa ngăn lại.
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế cực kỳ nghiêm túc, còn đang đắm chìm trong cảm xúc cùng tiếng hát, không thể tự thoát ra được, nhưng cô bé hiểu, vào lúc lúc cô Hoa Hoa nói, cô bé còn tự động giảm âm lượng, để giọng nói của cô Hoa Hoa vang lên rõ ràng.
Có thể nói đây là người điều phối âm thanh rất chuyên nghiệp.
Người điều phối âm thanh chuyên nghiệp như thế, người chủ trì chuyên nghiệp như thế, còn có một đôi cô dâu chú rể nắm tay nhau.
Không ở cùng nhau thì thật sự không thể nào nói nổi.
Cô giáo Hoa Hoa vô cùng cảm động, lau nước mắt bên khóe, dẫn đầu vỗ tay: “Chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cho mối duyên hạnh phúc của cô dâu chú rể nào!”
Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!
Nhóm túi sữa nhỏ vỗ tay theo cô giáo Hoa Hoa, lúc đầu còn hơi ngu ngơ, không biết đã xảy ra cái gì, nhưng các bạn nhỏ vừa vỗ tay một cái đã dễ dàng vui vẻ, vừa vui vẻ là quên mất lúc đầu sao lại ngẩn ra.
Dù sao cứ vỗ là xong.
Hơn nữa một màn do cô Hoa Hoa chủ trì không hiểu sao có hơi quen quen, trẻ con ấy à, có đôi khi cũng không biết lời nói việc làm của người lớn cụ thể có ý nghĩa gì, nhưng vào lúc ký ức xuất hiện, sẽ theo bản năng mà bắt chước.
Ví dụ như vào giờ phút này, có đám nhóc từng tham gia hôn lễ bị mở cửa ký ức, bắt đầu kêu lên bằng giọng nói non nớt: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Hôn cái miệng núm cao su nhà mày!
Thiên Linh Linh bị tiếng vỗ tay đầy tai làm cho nổi nóng.
Làm gì vậy! Làm gì vậy!
Cô ta bắt cóc mà!
Vỗ tay làm gì chứ?!
Có thể tôn trọng đám bắt cóc bọn cô một chút không?
Thiên Linh Linh thậm chí còn nhìn thấy tiểu sư đệ cười ngu, ôi trời, khiến cho cô ta tức giận suýt chút nữa đã nổ tung tại chỗ, hít sâu một hơi, rống: “A a a, ông đây…”
“Linh Linh.” Cô giáo Hoa Hoa dịu dàng ngắt lời con ác long Thiên Linh Linh đang gào, “Cô biết con là đứa trẻ ngoan, nhịn thêm một chút có được không?” Cô nhẹ nhàng nói rồi cầm tay của Thiên Linh Linh.
“Ông đây, ông đây…” Tiểu chưởng môn Thiên Linh Linh ăn mềm không ăn cứng tràn ngập lửa giận lại bị sự dịu dàng của cô Hoa Hoa hóa giải, cái đầu trọc nhỏ còn hơi đỏ lên, giọng điệu dù không tốt, nhưng giọng nói lại nhỏ đi nhiều, “Chỉ nhịn một chút, chỉ một chút thôi đó!”
Cô Hoa Hoa hài lòng gật đầu, cầm mic, dẫn dắt đầy tình cảm: “Tim trao tim, tình hòa tình, dệt ra lời thề tốt đẹp như vậy trong ngày hôm nay, để vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này, khắc ghi giờ này phút này, cô dâu chú rể của chúng ta hãy trao đổi quà tặng, để bày tỏ ý chung thủy không đổi thay với tình bạn này!”
Còn muốn đưa quà? Thiên Linh Linh im lặng một giây không làm, la hét kháng nghị: “Ông đây mới không…”
“Linh Linh.” Cô giáo Hoa Hoa kêu nhẹ nhàng một tiếng, chớp mắt nhìn Thiên Linh Linh.
Ông đây thật sự thua người phụ nữ này rồi!
Thiên Linh Linh hoàn toàn không chịu nổi đòn tấn công dễ thương của cô Hoa Hoa, như quả bóng cao xu xì hơi, tâm bất cam tình bất nguyện mà để cô Hoa Hoa nhận lấy súng bắn nước và Ultraman trong tay mình, giao cho Vạn Vạn Tuế: