Editor: Moonlight
“Cô Tưởng, cậu chủ của chúng tôi muốn gặp cô, mời lên xe.” Người cơ bắp mini trong nội tâm chàng vệ sĩ trưởng vẫn còn đang kêu chíp chíp, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất ác nghiệt, giao túi đựng rác trong tay cho cấp dưới phía sau, một lần nữa vươn tay mời Vưu Giai lên xe.
Vưu Giai nhịn không được mà trợn trắng mắt, trong lòng mắng người kia thậm tệ, trên mặt vẫn là vẻ nhút nhát sợ sệt: “Các người hình như tìm nhầm người rồi, tôi không phải họ Tưởng, tôi cũng không quen biết với cậu chủ của mấy người.” Cô sờ gương mặt nhỏ múp míp của Vạn Tuế, ưu thương mà nói: “Tôi không muốn tìm phiền phức, chỉ muốn nhanh chóng đưa em gái tôi về nhà ăn cơm tối, con bé đã không ăn gì trong mười phút rồi, khuôn mặt nhỏ này đói đến gầy guộc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười phút không ăn gì, gương mặt nhỏ đói đến gầy guộc? Vệ sĩ trưởng nhìn cái lốp xe đạp bị Vạn Tuế ép tới độ hơi bẹp bẹp rồi, khóe miệng co giật.
Vưu Giai chớp chớp mắt với Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế nghiêm mặt, một tay sờ bụng, một tay che miệng, rất không tự lừa mình dối người mà phát ra tiếng báo hiệu bản thân tự cho là hợp với chuyện đói bụng: “Cu cu cu.”
Vệ sĩ trưởng xém chút nữa đã bật cười thành tiếng, nhưng hắn chuyên nghiệp mà, hắn nhịn, hắn vốn định nói trước khi tới hắn đã biết Vưu Giai và Vạn Vạn Tuế đã ở trong chợ đêm ăn vặt cả một tiếng đồng hồ, không thể nào đói thật được, nhưng hắn chú ý tới vành mắt của Vưu Giai không biết đã đỏ từ khi nào.
Vệ sĩ trưởng lập tức mềm lòng.
Xem ra là bị bọn họ dọa rồi.
Cho nên mới không lựa lời mà bịa lời nói dối không có hàm lượng kỹ thuật này.
Vệ sĩ trưởng có hơi áy náy, giọng điệu mềm mỏng hơn: “Cô yên tâm, chỉ cần cô phối hợp với chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm cô bị thương, mặt khác nếu vị tiểu thư nhỏ này có yêu cầu gì, cô cứ nói với chúng tôi là được, chúng tôi nhất định đều sẽ làm cô hài lòng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ sĩ trưởng cho rằng mình còn phải dỗ dành Vưu Giai một lúc mới có thể khiến cô không sợ nữa, nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, tiếng hắn vừa phát ra, Vưu Giai liền lộ ra một gương mặt tươi cười của ác ma “chỉ chờ mấy người nói như vậy”, cô ném cặp sách to vào lồng ngực của vệ sĩ trưởng một cái, lại chỉ huy người khác đưa cái xe đạp rách của cô lên siêu xe của bọn họ, thấy vệ sĩ trưởng còn đang ôm cặp mình đứng ngơ ra tại chỗ, cô khẽ khàng êm ái mà mở miệng: “Không đi à? Tôi và em gái tôi cần phải mua rất nhiều thứ đó, nếu không nhanh lên, tôi sợ cậu chủ của mấy người sẽ sốt ruột.”
Vệ sĩ trưởng chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi, nghi ngờ mình đã lấy sai kịch bản rồi, cô thiếu nữ gầy yếu lại sợ hãi kia đâu? Sao cảm thấy cô ta hưng phấn như vậy, chộn rộn như vậy chứ?
Vệ sĩ trưởng cả đường đều choáng váng, đi cùng cô gái nhu nhược kia mua từ cửa hàng sang cửa hàng kia, biểu cảm của cô gái rất vô tội, tay lại không khách sáo chút nào, ôm đứa bé mặt lạnh của mình đi xuyên qua cửa hàng, nhìn thấy cái gì chỉ cái đó, chỉ đến cái gì lập tức mua cái đó, vệ sĩ trưởng cảm thấy thẻ đen của nhà họ Tưởng đã bị mình quẹt ra lửa rồi.
Vệ sĩ trưởng cũng sợ mình quẹt nổ cái thẻ nhà chủ của mình, lén gửi tin nhắn cho cậu chủ nhà mình, cậu chủ nhà hắn thật ra chẳng có phản ứng gì, chỉ trả lời hai chữ “tùy cổ” cho hắn.
Tuy có hai chữ này làm kim bài miễn tử, nhưng lúc vệ sĩ trưởng quẹt thẻ vẫn hãi hùng khiếp vía, vất vả lắm chờ được đến khi Vưu Giai mua đủ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo vài xe đồ nêm chặt rồng rắn chạy nhanh về hướng trang viên của cậu chủ nhà hắn.
Vưu Giai được mời vào phòng sách của trang viên, có người hầu đi đến: “Cô Tưởng, cậu chủ của chúng tôi muốn gặp riêng cô, xin giao đứa bé cho chúng tôi, chúng tôi sẽ thay cô chăm sóc cô bé thật tốt.”
Vưu Giai suy nghĩ, cảm thấy để Vạn Tuế gặp người kia đúng là không phù hợp, sẽ mang đến bóng ma thời thơ ấu cho Vạn Tuế, cho nên xoa cái đầu nhỏ của Vạn Tuế, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai cô bé, sau đó giao Vạn Tuế cho người hầu.
Vạn Tuế có hơi không yên tâm với Vưu Giai, ngửa mặt để Vưu Giai ghé tai gần mình, cô bé cũng có lời muốn nói thầm với cô.
Vưu Giai nghiêng đầu, ghé tai cho Vạn Tuế, Vạn Tuế nhón chân, nghiêm túc dặn dò chị: “Có gì không đúng, lập tức gọi Vạn Tuế, Vạn Tuế sẽ cứu chị.”
Vưu Giai nhìn đôi mày nhăn lại của Vạn Tuế, nở nụ cười chân thành đầu tiên trong tối nay, trịnh trọng gật đầu với Vạn Tuế, “Được, chị gặp nguy hiểm sẽ gọi Vạn Tuế.”
Người hầu dẫn Vạn Tuế một bước quay đầu ba lần đi, Vưu Giai tự đẩy cửa thư phòng, kỳ quặc chính là, bên trong cũng không có người, cô đang thấy kỳ lạ, màn hình chiếu trước phòng sách đột nhiên tự mở ra, trong hình xuất hiện một cái ghế chủ tịch rất lớn, nhưng lại đưa lưng về phía màn hình, không nhìn thấy được mặt của người trên ghế.
“Em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?” Một âm thanh lạnh băng vang lên, từng chữ đều mang theo sự âm lệ*, khiến người ta chỉ nghe đã cảm thấy kinh hồn táng đảm, “Tưởng. Giai.”
*Âm lệ: hiểu nôm na là giọng nói lạnh lẽo, nham hiểm.
Vưu Giai cảm thấy giọng nói này hơi kỳ lạ, có một sự không giống nhỏ xíu trong ấn tượng của cô, nhưng cô không quá để trong lòng, cho dù giọng nói của người kia thay đổi, nhưng lúc người kia nói chuyện trong xương cốt vẫn là sự bề trên, hung ác nham hiểm đáng sợ không hề thay đổi một chút nào.
Trừ hắn, cô không nghĩ ra người thứ hai có thể vào tuổi 17, độ tuổi nhỏ như vậy mà lại biến thái cố chấp như vậy.
Nếu đổi thành người khác, hiện giờ chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nhưng Vưu Giai rất bình tĩnh, ngồi trên cái ghế trước bàn, khác xa so với dáng vẻ mềm mại ôn hòa bình thường, lúc này, giọng nói của cô vô cùng lạnh nhạt: “Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không phải họ Tưởng, tôi tên Vưu Giai.”
Bên kia, người hầu nắm tay Vạn tuế đi qua hành lang tối tăm.
Tòa trang viên này được trang hoàng tráng lệ, nhưng phong cách hơi u ám, người hầu sợ Vạn Tuế cảm thấy sợ hãi nên vẫn luôn nhẹ giọng an ủi cô: “Bạn nhỏ không cần sợ đâu, cô đưa con đến nhà ăn ăn bánh ngọt rất ngon.”
Vạn Tuế không sợ hãi, cô ngẩng đầu, nhìn trần nhà.
“Bạn nhỏ, con đang nhìn cái gì vậy?” Người hầu chú ý thấy Vạn Tuế vẫn luôn nhìn lên trên, có hơi kỳ lạ mà hỏi cô bé.
“Chỗ đó có người.” Giọng nói non nớt của Vạn