Vãn triều tương đương với tảo triều*, lúc đầu cậu còn cảm thấy đau khổ vì mất đi văn võ bá quan, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện, cậu vẫn có thể thượng tảo triều, nghe người khác thông báo những việc nhỏ có liên quan tới giang sơn của mình, hơn nữa không chỉ có tảo triều, còn có vãn triều, cậu thậm chí có thể lười biếng không cần dậy sớm cũng có thể nghe người ta thông báo công việc.
*Tảo triều: lên triều vào sáng sớm, ngược lại với vãn triều là vào buổi chiều.
“Muốn xem bản tin thời sự?” Ông ngoại của Vạn Tuế nghe được yêu cầu của thái tử nhí Lục Trăn, đôi mắt sáng lên, nhà họ Vạn không có ai xem tin tức cùng ông cả, đứa bé này tuổi còn nhỏ đã có thể có niềm vui thú giống ông, ông rất vui, ngay cả báo cũng không đọc nữa, mỗi người ngồi một đầu sô pha chung với thái tử nhí Lục Trăn, một già một trẻ ngồi thẳng tắp, chăm chú như nhau, chờ bản tin thời sự bắt đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì tin tức còn phải đợi một chút mới bắt đầu, thời gian này quyền khống chế điều khiển từ xa tạm thời giao cho Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế dừng kênh cố định ở kênh giáo dục, nghiêm túc học tập cùng chuyên gia về lĩnh vực giáo dục trong tivi “làm thế nào dạy dỗ tốt trẻ con từ 3~5 tuổi”.
Ngô Hoàng cũng dựng xe đi vào, cầm quả táo trên bàn ngậm rồi đi vào phòng bếp, mệt mỏi mà thuần thục mang tạp dề gấu anh vào giúp ba Vạn làm nốt cơm tối.
Một lát sau, cửa lại được mở ra một lần nữa, Vưu Giai xách theo một trái bowling đi vào, vừa thay giày, vừa lăn trái bowling trong tay vào phòng khách, trái bowling lăn lông lốc đến giữa phòng khách, thở phì phò duỗi cặp chân tay ngắn cũn ra, thì ra là cậu thiếu gia Tưởng Quyện (phiên bản trẻ con) bệnh kiều lê lết theo Vưu Giai cả ngày học, hắn vừa định ngỏ lời gì đó về hành vi lăn hắn long lóc vào nhà của Vưu Giai, đột nhiên thấy thái tử nhí Lục Trăn chưa từng gặp qua đang ngồi trên sô pha, vào lúc thái tử nhí Lục Trăn không đỏ mặt thì vẫn khá là khí chất, ngồi ở đó không nói không rằng không làm gì lại có một loại hào quang siêu thoát không hợp với đám bạn cùng lứa.
Tiểu bệnh kiều sau một chút trầm mặc ngắn ngủi, khói mù tụ lại trong đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi dời mắt, nhìn về phía Vưu Giai đang đi vào, dùng ánh mắt chất vấn cô: Ai đang ngồi trên sô pha?
Vưu Giai nhìn theo ánh mắt muốn ăn thịt người của Tưởng Quyện mà thấy Lục Trăn.
“Vạn Tuế, đây là em mang về hôm nay à?” Vưu Giai xoa đầu nhỏ của Vạn Tuế, cười tủm tỉm với thái tử nhí Lục Trăn rồi vẫy tay: “Bạn nhỏ, chào em, chị là chị của Vạn Tuế.”
Khuôn mặt nhỏ của Tưởng Quyện u ám hơn, sao Vưu Giai có thể cười vui vẻ với người khác như vậy? Thằng nhóc mới tới này vừa nhìn đã không bình thường, chẳng lẽ cũng là người cải lão hoàn đồng giống hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Quyện càng nghĩ càng bực bội, bước chân ngắn nhỏ, đi bước một về phía Vưu Giai, còn chưa đến trước mặt Vưu Giai, đã nghe ba Vạn bưng xương sườn đi ra từ phòng bếp: “Ăn được rồi, đám mèo nhỏ ham ăn! Ba, ăn cơm thôi! Ngô Hoàng gọi bà ngoại con xuống ăn đi!”
Ông ngoại trầm mặc đứng lên, thay Ngô Hoàng đi gọi bà ngoại Vạn Tuế đang mê mẩn lướt Douyin trong phòng, Ngô Hoàng được ông ngoại làm thay, nhún vai, xoay người bưng đồ ăn được chia phần đi tìm bà cố ngoại vì không thích bọn họ ầm ĩ nên muốn tự ăn trong phòng mình.
Tưởng Quyện không có hứng thú với chuyện người khác đang làm gì, trong mắt hắn chỉ có Vưu Giai, hắn đứng trước mặt Vưu Giai, u ám nhìn chằm chằm cô, đang định phát bệnh, đã bị kéo bay bởi Vạn Vạn Tuế nhằm hướng sườn mà đi như gió.
Vạn Vạn Tuế một tay kéo thái tử nhí Lục Trăn, một tay kéo tiểu bệnh kiều Tưởng Quyện, nhón chân chạy như ninja, chạy đến nhà ăn, kéo ghế dựa, ngồi bên trên, nghiêm túc mở miệng với ba Vạn đang mỉm cười bưng sườn thơm ngào ngạt: “Meo meo meo.”
Đám mèo nhỏ ham ăn đã tới, đem sườn tới đi.
“Sao mày lại kéo tao?” Tưởng Quyện mơ màng hồ đồ đến nhà ăn, bệnh còn chưa mắc, cực kỳ không vui, nhưng khi hắn nghe mùi sườn thì vẫn ngồi xuống.
Trước kia Tưởng Quyện bởi vì một vài chuyện nên có một vài tật xấu, hắn hơi có bệnh kén ăn, ngay cả đầu bếp xuất sắc nhất làm cao lương mỹ vị gì, hắn ngay cả nhìn cũng lười. Cũng không biết đồ ăn nhà họ Vạn có ma lực gì, thế mà có thể khiến khẩu vị của hắn được mở rộng.
Thái tử nhí Lục Trăn cũng không rõ lắm chuyện mình từ phòng khách đã lập tức đến nhà ăn thế nào, nhưng cậu cảm nhận được cái tay ngắn nhỏ của mình vì quá giờ cơm nên trở nên cứng đờ, nhanh chóng nâng cánh tay ngồi xuống cạnh Vạn Tuế.
Thấy ba bánh bao nhỏ hoặc kín đáo hoặc rõ ràng ngồi chờ cơm, ba Vạn cười tủm tỉm định đặt xương sườn xuống, lại nghe thấy Ngô Hoàng vừa đi về vừa ngăn lại: “Chờ một chút.” Khó khi mắt anh được mở hết, khi đi cũng trở nên nhanh hơn, nắm đôi đũa ngồi xuống, sau đó ra hiệu ba Vạn có thể đặt xương sườn xuống.
Vưu Giai trợn trắng mắt với Ngô Hoàng: “Heo tham ăn, không phải anh muốn cướp xương sườn với ba đứa nhóc đó chứ?”
Ngô Hoàng biếng nhác quét mắt, ngoài miệng phong khinh vân đạm: “Lỗ đen, có giỏi thì mày bỏ đũa xuống.”
“Sao anh lại nói chuyện như vậy với cô ấy?” Tưởng Quyện nhăn mày nhỏ, âm trầm nhìn về phía Ngô Hoàng.
Ngô Hoàng còn chưa nói gì, Vưu Giai đã gõ lên đầu hắn một cái: “Sao em lại nói chuyện như vậy với anh trai chị?”
“Giai Giai, đừng bắt nạt trẻ con.” Ba Vạn hơi trách cứ mà nhìn về phía Vưu Giai.
“Con có bắt nạt nó đâu.” Vưu Giai phô bày nụ cười ngọt ngào với ba Vạn, vuốt ve cái đầu nhỏ của Tưởng Quyện giả bộ như không đau nhưng thật ra rất đau, “Con đang giỡn với bạn nhỏ Tưởng Lễ Mạo mà. Có phải không?”
Tưởng Quyện đen mặt, bề ngoại thì là bộ dạng bổn thiếu muốn lạm sát người vô tội, cơ thể lại rất thành thật mà lặng lẽ nghiêng về phía Vưu Giai, càng dễ cho cô xoa đầu hắn.
Ông bà ngoại của Vạn Tuế cũng đã đi ra, ông ngoại không ăn sườn, cho nên bước chân rất thong dong, bà ngoại lại vừa oán trách ông ngoại không gọi bà trước, vừa bước như bay mà xông tới, chộp đũa, ngồi cạnh bàn ăn, trở thành một trong số đội ngũ dự thi đại chiến sườn.
“Bà ngoại, lát