Editor: Moonlight
Giữa trưa, đám túi sữa nhỏ cần ngủ trưa, ông già da đen đưa chúng tới cái giường đất đầu phòng lớn, đám túi sữa nhỏ cảm thấy việc ngủ giường đất rất mới lạ, mặc quần ngủ xếp hàng bò tới bò lui trên giường đất, chơi một lúc mới ngủ.
Ông già da đen nhìn nhóm túi sữa nhỏ từng người nối tiếp từng người nằm sấp xuống, cầm chăn đắp cho chúng, cười hiền từ với từng túi sữa nhỏ trên giường đất, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại khái là vì buổi sáng lao động, giấc ngủ này của đám túi sữa nhỏ đều ngủ rất ngon, ngay cả Tưởng Quyện không có thói quen ngủ trưa cũng ngủ đến khi trời đất tối tăm, chờ đến khi ông già da đen đến gọi, bọn chúng mới mở đôi mắt buồn ngủ mông lung mà tỉnh lại.
Sau khi bạn nhỏ Ung Ân tỉnh lại, có chút ngơ ngẩn, Vạn Vạn Tuế phát hiện sự lạ thường của cậu, bước chân ngắn nhỏ dẫm lên giường đất đi qua, khí phách vươn tay ra, làm Ung Ân hoảng sợ, kết quả phát hiện tay cô chỉ dừng trên trán cậu.
“Tớ không bị sốt.” Bạn nhỏ Ung Ân ngoan ngoãn nhìn Vạn Vạn Tuế đang giúp mình đo nhiệt độ cơ thể, “Chỉ là… mơ một giấc mơ.”
Vạn Vạn Tuế quay mặt, ngồi xếp bằng bên cạnh Ung Ân, vì ngủ trưa, cô đã cởi hết áo quần bên ngoài, mặc một bộ đồ ngủ mày hồng kinh điển vĩnh viễn sẽ không bị lỗi thời, tư thế + tạo hình + mông đặt trên giường đất, khiến cô bình dân khác thường.
“Là ác mộng sao?” Vạn Vạn Tuế hỏi, cô cũng gặp ác mộng, mơ thấy ác mộng quái thú bị Ultraman đánh chết hết, tất cả Ultraman đều thất nghiệp, khóc đến nỗi nước mắt lưng tròng, khiến cô sợ hãi, lúc tỉnh lại vẫn còn sợ trong lòng.
“Không phải.” Ung Ân lắc đầu, nhớ lại giấc mơ vừa nãy, trước kia cậu cũng đã từng mơ, nhưng những giấc mơ đó như là chữ viết trên bờ cát, qua một lúc, sẽ quên đi mất, nhưng lần này lại không giống vậy, rất rõ ràng, giống như cậu giơ tay vẫn có thể đụng được tới người trong mơ vậy, cảm giác vui vẻ này, tựa như mật đường vẫn còn tồn tại trong lòng, nhưng mà…
Trong mơ vui vẻ bao nhiêu, tỉnh lại sẽ đau khổ bấy nhiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì sự vui vẻ như vậy, đều là giả.
Chỉ là đang nhắc nhở cậu, nhìn đi, mày muốn thế giới có dáng vẻ đó, nhưng mày không bao giờ có thể có được.
“Tớ, tớ mơ thấy mẹ tớ.” Bạn nhỏ Ung Ân nhỏ giọng nói với Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế đã từng nghe nói rằng mẹ Ung Ân không còn nữa, đây là một chuyện rất quan trọng, cô ghi tạc thật kĩ trong lòng, cô biết hiện giờ nhất định Ung Ân rất đau lòng, nhưng cô cũng không biết nên nói gì mới có thể an ủi được cậu, cho nên cô suy nghĩ, rồi vỗ vỗ lên bả vai mình, ý bảo Ung Ân có thể dựa vào đây.
Ung Ân ngơ ngác mà nhìn số mỡ dưới cánh tay bị Vạn Tuế đập đến nỗi có chút lay động, đầu tai hơi đỏ, vào lúc cậu thử dựa lên vai Vạn Vạn Tuế, giữa cậu và Vạn Vạn Tuế lại có một cái đầu nhỏ mọc ra.
“Bổn tiểu thư cũng có giấc mơ!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tự chen người vào giữa Vạn Tuế và Ung Ân, còn ngạo kiều mà ngẩng cao đầu, thỉnh thoảng liếc mắt với Vạn Tuế một cái, ám chỉ Vạn Vạn Tuế cũng có thể mời cô bé dựa vào vai mình.
“Cậu cũng mơ thấy ba mẹ cậu sao?” Vạn Vạn Tuế hỏi Hạ Vị Mãn, lúc hỏi, còn nhìn thoáng qua bên cạnh, hình là đang xem là người nào.
Đôi mắt mèo của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn trợn to lên, chớp chớp, sau đó lắc đầu, giọng điệu chẳng hề để ý: “Không có.” Ngắm Ung Ân, “Bổn tiểu thư cũng không phải con nít ba tuổi rưỡi, còn phải tìm mẹ trong mơ, bổn tiểu thư đó à.” Cô bé hất đầu, “Lúc nằm mơ cũng suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự, thôi, nói các cậu cũng không hiểu, đây là thế giới người lớn 4 tuổi của chúng tớ.”
“Mày là kẻ lừa đảo!” Thiên Linh Linh hừ mà xuất hiện, trước tiên cô ta dùng mông đẩy chỗ ở giữa Vạn Vạn Tuế và Hạ Vị Mãn ra, sau đó ngồi vào, cô ta nhìn thoáng qua chỗ Vạn Vạn Tuế mới vừa nhìn, cười khinh thường hơn, “Mày mơ thấy ba mẹ!”
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nghiến răng: “Cậu ngồi trên đùi của bổn tiểu thư làm gì, còn phỉ báng bổn tiểu thư, bổn tiểu thư khoan dung, nếu không đã kiện cậu rồi!”
“Mày kiện đi mày kiện đi!” Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh nóng tính, “Cười chết mất, bản chương môn căn bản không sợ!”
Hai bên lại muốn phun châu nhả ngọc, cũng may, Vạn Vạn Tuế phản ứng nhanh, chống chân, ngồi quỳ lên, sau đó ôm lấy Hạ Vị Mãn và Ung Ân.
Tuy vẫn không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói non nớt rất ấm áp: ‘Nhớ mẹ, cũng không sao.”
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đang muốn vọt lên chộp lấy trứng luộc thì sửng sốt, Ung Ân nhấp nháy mắt, đầu tai đỏ ửng, trong lòng cũng nổi lên sự ấm áp.
Vào lúc hai đứa bị Vạn Tuế làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, bọn chúng lại nghe Vạn Vạn Tuế tiếp tục động tình nói: “Sau này, Vạn Tuế chính là mẹ của các cậu, các cậu mà nhớ mẹ, cứ kêu tớ, tớ sẽ đối xử với các cậu như đối xử với con mình.”
Hạ Vị Mãn, Ung Ân: Cái này, thật sự không cần.
Một bên, Tưởng Quyện khởi động cổ mà hít hà một hơi, kì lạ.
Hắn cũng mơ.
Nhưng không phải mơ dịu dàng như thấy người nhà.
Hắn mơ thấy mình bị người khác chụp bao tải đánh, lúc tỉnh lại toàn thân đau đớn như bị nghiền qua, ghê gớm hơn chính là, hắn còn không nhìn thấy kẻ không muốn sống nào đánh hắn.
Ông già da đen gọi năm túi sữa nhỏ từ trên giường đất dậy, mang chúng ra bên ngoài.
“Xẻng của tôi đâu?” Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh xoa tay hằm hè đi tìm xẻng nhỏ, cô ta và cái đứa Hạ Vị Mãn kia đã ước hẹn, muốn so xem cây ai nhiều hơn, thua phải gọi thắng là đại tỷ.
“Buổi chiều không trồng cây dza.” Ông già da đen xách Thiên Linh Linh đang xoay tròn tìm xẻng như muốn đánh lộn tới nơi về, “Ông muốn đưa mấy đứa đi làm việc khác.”
Không đợi nhóm túi sữa nhỏ và Ung Dập hỏi làm gì, đã thấy một đám người đầy mồ hôi xông tới, bất chấp tất cả, trực tiếp lấy thứ gì đó chụp lên đầu chúng.
Trong đầu của đám túi sữa nhỏ và Ung Dập đồng thời xuất hiện hình ảnh bọn bắt cóc con tin, sợ con tin nhìn thấy mặt mình, nên che đầu con tin lại, hình ảnh đó hoàn hảo mà trùng hợp với một màn xảy ra trước mắt họ.
“Cứu mạng với!” Thái tử nhí Lục Trăn ở lĩnh vương kêu cứu mạng này có phản ứng nhanh khác thường.
“Kêu cứu mạng cái gì dza?” Ông già da đen bị chọc cười, “Ha ha ha, buổi chiều ánh mặt trời sẽ rất nắng, đừng