Mạc Doãn Nhi đứng giữa hội trường ồn ã tiếng người, rất muốn cuồng loạn hét to để trút giận, nhưng trong cổ họng lại nghẹn ứ nỗi khốn khổ cay đắng, chỉ có thể nhìn Nghê Gia nhởn nhơ rời khỏi đó.
Câu nói lập lờ nước đôi của Nghê Gia trước khi rời đi vẫn quanh quẩn mãi trong đầu óc ả.
“Cô nói xem, vì sao Ninh Cẩm Nguyệt lại nâng giá với cô? ”
Vì sao lại nâng giá?
Mạc Doãn Nhi giờ đã phẫn nộ tuyệt vọng đến mất lý trí, đương nhiên chỉ biết suy nghĩ phiến diện một chiều.
Một mình ả đứng ngây ra tại chỗ, tức giận muốn nổ tung lồng ngực, Ninh Cẩm Nguyệt? Lần trước cô ta hại ả bị Liễu Phi Phi làm nhục, ả đã phải nhẫn nhịn, lần này cô ta lại tiếp tục tính kế hại ả?
Mạc Doãn Nhi cũng biết Ninh Cẩm Nguyệt không thích ả và Ninh Cẩm Niên ở bên nhau, nhưng cũng không thể dùng chiêu độc ác hạ lưu như vậy để hại ả chứ!
Mạc Doãn Nhi quay ngoắt đầu lại, thấy Ninh Cẩm Nguyệt đi về hướng phòng vệ sinh liền lập tức đuổi theo.
Nhưng đúng lúc đó vài nhân viên chạy lên, cười híp mắt hỏi ả hiện giờ có thời gian để bàn thủ tục mua không.
Mạc Doãn Nhi cắn môi đến trắng bệch, cuối cùng hèn mọn nhả ra một câu: “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, nếu không mua mảnh đất này nữa thì phải bồi thường bao nhiêu tiền ký quỹ?”.
Nhân viên nghẹn họng trố mắt, tiền ký quỹ tuy cũng hơn chục triệu, song có thấm vào đâu so với giá đấu giá chứ!
Mấy người họ chẳng buồn để ý đến xung quanh còn có khách khác, miệng sắc như dao tức giận trách mắng ngay tại trận: “Thật là! Không có tiền thì đừng khoe của chứ. Là cô chủ nhà họ Tống mà cũng làm ra cái chuyện này”.
“Cô chủ nhà họ Tống cái gì, là vào theo vợ lẽ thôi, đúng là mặt dày như mặt thớt”.
“Hừ, nước mình nên học theo nước Pháp, đấu giá xong không mua thì tống vào tù bóc lịch.”
Giọng nhân viên khá lớn, sự chú ý của toàn bộ các vị khách chưa tan cuộc quanh đó dồn cả vào Mạc Doãn Nhi, mặt tỏ rõ vẻ xem thường.
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi, đâu nói là không mua.” Mạc Doãn Nhi mặt đỏ như rượu vang, chạy thẳng, nhưng chạy đi xa rồi vẫn nghe thấy những lời mắng chửi càng lúc càng căm tức của những người đằng sau.
Chuyện cô ả bị Liễu Phi Phi đánh mấy hôm trước đã lan truyền ồn ào xôn xao, nay lại làm thế này, hình tượng trước kia của ả xem như đã bị phá hỏng hoàn toàn rồi!
Mà càng khốn khổ hơn nữa là, bất kể chi hơn chục triệu tiền ký quỹ hay bỏ tiền mua mảnh đất này, ả vẫn hại nhà họ Tống lỗ một khoản lớn.
Nếu biết thì ả đã ngoan ngoãn mua mấy mảnh trước đó rồi, tội tình gì phải vì cảm xúc cá nhân mà chém giết với Nghê Gia?
Nghê Gia thật đáng hận, còn cả Ninh Cẩm Nguyệt nữa!
Mạc Doãn Nhi đẩy mạnh cánh cửa phòng vệ sinh, thấy Ninh Cẩm Nguyệt đang đứng trước gương dặm phấn trang điểm lại.
Ninh Cẩm Nguyệt thấy cô ả hùng hổ bước vào thì hơi sửng sốt, không ngờ Mạc Doãn Nhi trước giờ luôn dịu dàng đáng yêu lại có thể mang vẻ tức giận này. Lại nghĩ đến dáng vẻ của Tống Nghiên Nhi hôm nay, cô ta không khỏi than thầm, hai chị em họ Tống này sao tự nhiên lại hóa hình tượng hắc ám thế?
Lúc anh trai không có mặt, Ninh Cẩm Nguyệt chưa bao giờ khách sáo với Mạc Doãn Nhi, nên đương nhiên sẽ tươi cười vui sướng trên nỗi đau của cô ả: “Vừa rồi tôi thấy cô đổi ý không mua nữa, Mạc Doãn Nhi, cô thật sự dám làm cái chuyện mất mặt này kìa. Hiểu biết của tôi với cô lại được tăng thêm một bậc nữa rồi!”.
“Ninh Cẩm Nguyệt!” Mạc Doãn Nhi đi nhanh đến trước mặt cô ta, túm lấy cô ta lôi lại: “Cô cố tình tranh với tôi phải không? Cô biết chính phủ sắp xây chung cư giá rẻ trên mảnh đất đó nên cố tình nâng giá với tôi phải không?”.
Ninh Cẩm Nguyệt bị ả kéo, vốn sắp nổi đóa nhưng khi nghe những câu này cũng kinh hãi, sao đột nhiên lại xuất hiện tin này?
Chẳng phải Tống Nghiên Nhi nói đó là kết quả Nghê Gia nghiên cứu ra...
Ninh Cẩm Nguyệt chấn động, rồi bỗng nhớ ra, từ đầu đến cuối, Nghê Gia chỉ giơ bảng đúng một lần. Nghê Gia vốn không có ý định thật sự giơ bảng...
“Không phải tôi, chúng ta bị Nghê Gia và Tống Nghiên Nhi lừa rồi.” Ninh Cẩm Nguyệt nheo mắt, cười lạnh lùng, “Chính Tống Nghiên Nhi nói cho tôi biết Nghê Gia ngấp nghé mảnh đất này nên tôi mới tranh. Nói vậy, cô cũng vì nguyên nhân này rồi”. Cô ta hung dữ siết chặt tay, lại giễu cợt, “Có điều, tôi vẫn khác cô, tôi còn chút lí trí, biết mua đất với giá đó là điên rồ, còn cô thì đã điên thật rồi”.
Mạc Doãn Nhi nghe xong, lung lay như sắp đổ.
Nhưng sao Tống Nghiên Nhi lại đột nhiên có tâm kế như thế? Cô nàng lại có thể đoán ra ả sẽ không tin lời mình, nên đã nói cho ả biết mục tiêu thật sự của Nghê Gia.
Nhưng Mạc Doãn Nhi không biết, người có tâm kế không phải Tống Nghiên Nhi, mà là Nghê Gia.
Nghê Gia vừa ý khu I, lại nói khu I nát nhất, khu II tốt nhất. Tống Nghiên Nhi muốn hại Mạc Doãn Nhi, nên nói khu I tốt nhất, khu II nát nhất, nhưng Mạc Doãn Nhi mắc chứng đa nghi, đương nhiên không tin Tống Nghiên Nhi, cho rằng khu I nát nhất, khu II mới là tốt nhất. Kết quả, vừa khéo rơi vào bẫy.
Mạc Doãn Nhi thấy Ninh Cẩm Nguyệt sung sướng cười trên nỗi đau của ả, liền lòng đầy oán thù, khuôn mặt vặn vẹo châm biếm: “Cô tưởng cô may mắn thật à? Nghê Gia nhắm trúng khu I, chính là mảnh Việt Trạch mua. Người đàn ông cô thích đã bị cô ta dắt mũi ngoan ngoãn, lại chịu dẫn cô ta đến những nơi đông người rồi, cô có gì mà đắc ý?”.
Ninh Cẩm Nguyệt lập tức biến sắc.
Câu này của Mạc Doãn Nhi vừa độc vừa ác, lại chọc trúng chỗ đau trong lòng cô ta. Ngay cả cô ta cũng thấy điều đó rất rõ ràng, không thể lừa mình dối người, chỉ có thể vặn đốt ngón tay, ác độc cạnh khóe lại: “Dù gì vẫn tốt hơn cô. Mạc Doãn Nhi, cô và bà mẹ rẻ tiền của cô bị Liễu Phi Phi đánh mắng chửi bới, mất hết thể diện lâu rồi. Hôm nay lại chơi kiểu này ở phiên đấu giá, nhất định tôi sẽ tuyên truyền danh tiếng này của cô khắp nơi ! Cô chế nhạo tôi, chi bằng tự lo cho mình đi. Trong giới này, chẳng còn người đàn ông nào cần loại phụ nữ mất hết mặt mũi như cô đâu”.
Mạc Doãn Nhi tức đến nỗi cả cổ cũng đỏ rực, nhưng vẫn hừng hực sức chiến đấu, đắc ý châm chọc: “Không sao, có anh cô cần mà”.
Đây đúng là chỗ Ninh Cẩm Nguyệt khó tha thứ nhất, cô ta lập tức nổi cơn tam bành: “Mày là đồ không biết xấu hổ. Anh tao không bao giờ thèm loại gái thấp hèn như mày”.
Mạc Doãn Nhi run rẩy, ngược lại còn cười méo mó hơn vì sự tức giận của Ninh Cẩm Nguyệt: “À, tao thấp hèn? Nhưng tao lại có cách để anh mày chết mê chết mệt tao. Liễu Phi Phi đánh tao, anh ấy sẽ thương tiếc tao. Chuyện hôm nay, anh ấy sẽ trách mày hại tao. Còn cuộc cãi nhau của hai ta, mày nói ra, ai tin hả?”.
Đúng thế, ai tin?
Mạc Doãn Nhi mãi mãi là con bồ câu bé nhỏ dịu dàng, yếu đuối làm người ta thương yêu trước mặt Ninh Cẩm Niên, cho dù cô ta có nói với anh trai thì cũng không được tin tưởng.
Ninh Cẩm Nguyệt bốc hỏa lên đầu, mắt đỏ sọng, con ả ti tiện trước mặt cười đến là gian ác, đúng là dạng tiểu nhân đắc chí!
Ninh Cẩm Nguyệt giơ tay lên, tát “bốp” một cái vào mặt Mạc Doãn Nhi.
Má Mạc Doãn Nhi đau rát như có lửa đốt, một giây sau lại phẫn nộ đánh trả, một cái tát của ả suýt làm Ninh Cẩm Nguyệt ngã sấp mặt.
Đời này Ninh Cẩm Nguyệt chưa từng bị đánh, lập tức đực mặt, “Mạc Doãn Nhi, mày dám đánh tao ? Cả đời này mày đừng mong bước chân vào nhà tao. Tao tuyệt đối không cho phép...”.
“Ai nhìn thấy tao đánh mày?” Ánh mắt Mạc Doãn Nhi nham hiểm, ngắt lời cô ta, “Mày có nói với anh mày là tao đánh mày, anh ấy cũng không tin”.
Ninh Cẩm Nguyệt chỉ muốn giết ả ngay lập tức, nhưng dù sao cô ta cũng không phải Liễu Phi Phi, gia giáo từ nhỏ không cho phép cô ta đánh nhau túi bụi với Mạc Doãn Nhi, chỉ có thể xấu hổ giận dữ nghiến răng, nói: “Mạc Doãn Nhi, mày cứ chờ đấy! Tao mà tha cho mày, tao sẽ không mang họ Ninh nữa!”. Dứt lời, cô ta chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Ninh Cẩm Nguyệt mặt nặng như chì, vội vàng đi xuống bãi đỗ xe.
Cơn tức trong người còn chưa tan, cô ta lại đụng phải Tống Nghiên Nhi. Tống Nghiên Nhi thấy cô ta bưng mặt, nộ khí xung thiên cũng đoán ra không phải là chuyện gì hay ho, cố tình kích thích cô ta: “Có người đánh cậu à?”.
Ánh mắt Ninh Cẩm Nguyệt sắc như dao: “Tống Nghiên Nhi, cậu còn không biết xấu hổ xuất hiện trước mặt tôi ? Cậu và Nghê Gia thông đồng với nhau dụ tôi mua mảnh đất kia phải không ? Cũng may Mạc Doãn Nhi coi tiền như cỏ rác, nếu không tôi đã bị cậu hại chết rồi. Xem ra việc cậu nói liên kết với tôi để đối phó Mạc Doãn Nhi chẳng qua chỉ để xua tan sự ngờ vực của tôi với cậu thôi. Không ngờ cậu cũng lắm mưu hèn kế bẩn như thế, tính toán cả với tôi”.
Tống Nghiên Nhi ù ù cạc cạc: “Cậu nói gì cơ?”.
“Còn ra vẻ.” Ninh Cẩm Nguyệt gầm lên, “Chính phủ sắp sửa xây chung cư giá rẻ trên mảnh đất kia rồi. Cái miếng đất rách nát đó mà lại được Nghê Gia để mắt à?”.
Tống Nghiên Nhi lạnh cả người: “Ý cậu là mảnh đất Nghê Gia ngấp nghé không phải mảnh này...”, cô nàng ấp úng, mù tịt chưa rõ, nhưng rồi đột nhiên tỉnh ngộ, “mà là mảnh mà Việt Trạch đã mua?”.
Ninh Cẩm Nguyệt thấy vẻ kinh ngạc của cô nàng không phải giả vờ, suy nghĩ một hồi chợt tỉnh táo lại, không khỏi cười nhạo cô nàng: “Xem ra cậu cũng bị Nghê Gia lừa rồi. Chà chà, bạn thân? Cô ta cũng coi cậu như công cụ vậy thôi”.
“Chậc!” Ninh Cẩm Nguyệt tủm tỉm lắc đầu, “Tôi còn bảo cậu giúp tôi đối phó với Nghê Gia nữa chứ. Có điều người ta hình như không coi cậu là bạn thân, suy tính của cô ta và của cậu rõ ràng không cùng một bậc. Cậu không có đủ năng lực”.
Tống Nghiên Nhi mặt mày tái mét, lòng đau như bị cấu, từ lúc nào mà ngay cả mình Nghê Gia cũng đã đề phòng?
Ninh Cẩm Nguyệt ý tứ sâu xa nhìn cô nàng một lát, đảo mắt kín đáo cười: “Xem ra, đối thủ của chúng ta đều là Mạc Doãn Nhi và Nghê Gia. Sau này nếu muốn hợp tác thì nhớ tìm tôi, giao kèo chúng ta nói trước đó vẫn còn hiệu lực”.
Ninh Cẩm Nguyệt đi lướt ra, đi được một bước thì quay lại nhìn cô nàng: “So với Mạc Doãn Nhi, tôi vẫn mong anh tôi thích cậu hơn, câu này là thật”.
Tống Nghiên Nhi không trả lời, chỉ lặng lẽ mở cửa xe, hiện giờ
coi như cô nàng đã hiểu rõ một cụm từ.
Lực bất tòng tâm!
Cô nàng rất muốn trả thù Mạc Doãn Nhi, rất muốn cướp lại nhà họ Tống, nhưng cô nàng chưa từng tính kế hại ai, tất cả mọi thứ đều rất khó khăn, đều phải bắt đầu từ đầu.
Nhưng Nghê Gia có thể lột xác hoàn toàn, vì sao cô nàng không thể?
Tống Nghiên Nhi chuẩn bị lên xe thì thấy cách đó không xa, Việt Trạch và Nghê Gia đang định lên cùng một xe.
Có một số việc, không thể không hỏi rõ ràng.
“Nghê Gia!” Cô nàng gọi.
Nghê Gia quay đầu lại nhìn Tống Nghiên Nhi, rồi nói gì đó với Việt Trạch.
Việt Trạch lên xe trước, Nghê Gia mới chậm rì rì đi tới. Lúc cách cô nàng hai ba mét, cô đứng lại.
Đây là khoảng cách lịch sự giữa hai người, rất xa, chưa từng thân thiết.
Tống Nghiên Nhi bình tĩnh nhìn Nghê Gia.
Nghê Gia khẽ nhếch môi, ý cười như có như không, khuôn mặt trắng trẻo vừa thoải mái vừa tùy ý, lại lộ ra chút khôn khéo và tự tin nắm giữ mọi thứ trong tay mà Tống Nghiên Nhi chưa bao giờ nhìn thấy.
Tống Nghiên Nhi lại phát hiện, kiểu phụ nữ như vậy có nét đẹp rất linh động, mà Nghê Gia xinh đẹp này lại làm cô nàng thấy xa lạ.
Cô cười như có như không nhìn Tống Nghiên Nhi, mang vẻ nghiêm nghị khi nhìn xuống người dưới.
Lòng Tống Nghiên Nhi bỗng chùng xuống, bất chợt hiểu ra, Nghê Gia thật sự đã bẫy cô nàng, hơn nữa còn không thẹn với lương tâm, không hề áy náy.
Ngày hôm nay Tống Nghiên Nhi đã gặt hái được rất nhiều điều. Cô nàng phát hiện ra nhiều chuyện mà bình thường trợn tròn mắt cũng không nhìn ra.
Ninh Cẩm Niên bên ngoài mềm mỏng săn sóc, lại nhớ nhung bạn thân của cô nàng. Mạc Doãn Nhi bên ngoài lương thiện yếu đuối, nhưng lại dính tai tiếng với bạn trai cô nàng, hơn nữa, cô nàng còn lần đầu tiên thấy được bộ mặt thật của Mạc Doãn Nhi, hung ác đến nỗi làm người ta sợ hãi.
Còn Nghê Gia, Tống Nghiên Nhi đôi khi cảm thấy cô rất tốt, nhưng cô không tốt, đôi khi lại cảm thấy cô rất xấu, nhưng cô cũng không xấu.
Cô nàng không nhìn rõ được Nghê Gia.
Nhưng cô nàng đã xác định được rằng, người bạn thân Nghê Gia thật ra là một cô gái rất có sức hút, không chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có ánh hào quang từ trong ra ngoài, có lẽ đó là sự quyến rũ.
Giờ phút này, ngay cả Tống Nghiên Nhi cũng ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ sự thông minh, sự cứng cỏi, sự tự do, sự kiên gan của cô!
Tống Nghiên Nhi dập tắt suy nghĩ, nhìn Nghê Gia đứng đối diện mình vài mét, cuối cùng cất tiếng hỏi: “Thật ra, ngay từ đầu cậu đã vừa ý khu I, ngay từ đầu cậu đã biết khu II có vấn đề rồi phải không?”.
“Đúng thế!” Nghê Gia nghiêng đầu, trả lời rất bình thản.
Tống Nghiên Nhi không rõ tại sao cô đã bị vạch trần rồi mà vẫn thản nhiên như thế: “Vậy tại sao cậu lại nói cho mình tin tức trái ngược?”.
“Không đoán được sao?” Nghê Gia nhướng mày, “Rất đơn giản, tôi không tin cậu thôi!”.
Tống Nghiên Nhi nghẹn họng, vừa xấu hổ vừa khó chịu, Nghê Gia trả lời trực tiếp thế này làm cô nàng nhất thời không chịu nổi.
“Tôi biết cậu muốn Mạc Doãn Nhi chịu lỗ, nhưng tôi không tin năng lực của cậu. Quả nhiên, cậu nói ý kiến của tôi cho Mạc Doãn Nhi, tiếc rằng cô ta không tin cậu, mà lại đi theo con đường ngược lại. May là ngay từ đầu tôi đã cho cậu biết, chẳng qua là lật ngược lại thôi.”
Môi Tống Nghiên Nhi nhợt nhạt. Đúng thế, Mạc Doãn Nhi vốn không mắc mưu cô nàng, may mà còn có Nghê Gia tính kế thêm một lần.
Nghê Gia nói tiếp nhẹ như gió thoảng mây bay, “Mặt khác, tôi biết cậu vẫn muốn đoạt lại Ninh Cẩm Niên, nên tôi không tin sự trung thành của cậu. Quả nhiên, cậu nói ý kiến của tôi cho Ninh Cẩm Nguyệt”.
Nghê Gia chùng vai: “Tôi không tin cậu, đương nhiên phải nói ngược lại rồi”.
“Nghê Gia! Sao cậu lại lợi dụng mình, chúng mình không phải là...” Tống Nghiên Nhi không còn sức mà thở, hai chữ “bạn thân” sau đó không thoát ra miệng nữa.
Mắt Nghê Gia tối sầm lại: “Lợi dụng? Tôi bảo cậu bẫy Mạc Doãn Nhi và báo tin cho Ninh Cẩm Nguyệt sao?”.
Tống Nghiên Nhi quay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô. Đúng, Nghê Gia không bảo cô nàng làm, Nghê Gia chỉ đoán được ý đồ của cô nàng để tận dụng cơ hội mà thôi.
Nghê Gia cười nhạt: “Tôi chỉ đề phòng cậu thôi, giờ người bị cậu phản bội chính là tôi. À không phải, cậu đã phản bội tôi rồi”.
Tống Nghiên Nhi không còn gì để phản bác, thật lâu sau mới nói: “Xin lỗi, mình thật sự cần sự giúp đỡ của Ninh Cẩm Nguyệt, mình rất muốn lật đổ Mạc Doãn Nhi”.
“Tôi biết!” Khẩu khí Nghê Gia rất thảnh thơi, “Nên tôi cũng không trách cậu”.
Mắt Tống Nghiên Nhi chợt lóe lên, nhưng Nghê Gia còn chưa nói hết lời: “Thế nhưng, sau này đừng nói chúng ta là bạn thân nữa, được không?”.
Nghê Gia bình tĩnh nhìn cô nàng, ánh mắt u ám: “Tống Nghiên Nhi, từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện cậu làm với tôi đều không phải là chuyện một người bạn thân nên làm”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Nghiên Nhi cứng đờ, ngây ra một lát, hỏi: “Nên chúng ta là...?”.
“Không phải bạn bè, cũng không phải kẻ địch”.
Tống Nghiên Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chợt nhớ tới lời của Ninh Cẩm Nguyệt, bỏ thêm một câu: “Nếu sau này có lợi ích chung, có thể hợp tác không?”.
“Đương nhiên có thể”. Cô trả lời nhẹ tênh.
Tống Nghiên Nhi gật gật đầu, trong lòng vẫn ngờ vực. Vì sao Nghê Gia có thể đón nhận độ lượng như thế?
“Tôi đi trước.” Nghê Gia xoay người đi vài bước, đột nhiên nhớ ra một việc, lại quay lại, chìa tay với Tống Nghiên Nhi, “Theo như giao kèo, đưa video cho tôi”.
Nhưng Tống Nghiên Nhi lại do dự, nói khẽ: “Mình đổi ý rồi, mình muốn tìm một cách khác để cứu nhà họ Tống. Đoạn...”.
“Tống Nghiên Nhi”, Nghê Gia cắt lời cô nàng, giọng điệu đột ngột lạnh hẳn đi, “dám cược thì dám chịu. Còn nữa, cậu sẽ không muốn làm đối thủ của tôi đâu!”.
Tống Nghiên Nhi nghiến răng, ném điện thoại vào lòng bàn tay cô.
Nghê Gia đón lấy, gửi đoạn video sang di động của mình.
Chờ Nghê Gia lên xe, Việt Trạch nói: “Cùng đi ăn đi”.
Nghê Gia không chút suy nghĩ, cười xin lỗi: “Lần sau nhé, hôm nay tôi có hẹn với bạn học”.
“Ừ.” Anh phối hợp gật đầu, ánh mắt thăm dò, “Đi tham dự sự kiện mà vẫn còn hẹn với bạn”.
Rõ ràng không hợp lẽ thường mà!
Nghê Gia tẽn tò, anh là cảnh sát à, chất vấn tôi là sao?
“À, vì bạn tôi cũng bận, chỉ giờ mới có thời gian.”
Việt Trạch lại như có như không “ừ” một tiếng, có vẻ đã chấp nhận lý do từ chối này. Nghê Gia thở phào một hơi, nhưng một giây sau, anh lại bình tĩnh hỏi: “Thế lần sau là bao giờ, hẹn luôn đi. Tránh việc em lại bận”.
Giọng điệu anh bình thường, nhưng rõ ràng nghe ra được mùi trêu chọc.
Nghê Gia không bình tĩnh nổi! Anh không nhìn ra tôi không muốn đi ăn với anh hả? Nghê Gia cười gượng hai tiếng: “Gần đây tôi phải viết kịch bản cho Tần Cảnh, bận lắm, đến lúc đó rồi tính sau”.
Việt Trạch nhìn ánh mắt hết trốn lại tránh của cô, rất lâu sau, anh mỉm cười, không nói gì.
Hai người im lặng suốt dọc đường.
Nghê Gia cảm thấy câu trả lời “Không quen” của Việt Trạch với người khác đã làm cô tỉnh táo lại.
Cô không nên chơi trò mập mờ của Việt Trạch. Dù sao hiện giờ cô chẳng dư hơi thừa sức, hơn nữa, cô khẳng định mình không đấu được với anh, đến lúc đó kẻ bị hại sẽ là bản thân cô. Một khi đã vậy, vạch rõ giới hạn vẫn tốt hơn.
Nghê Gia quay lại ký túc gỡ trang sức thay quần áo, vừa chuẩn bị xuống canteen thì di động vang lên, là Nghê Lạc.
“Alo, Nghê Gia, đi ăn đi! Em mời.”
Nghê Gia thoải mái nở nụ cười, cố tình trêu chọc: “Một tuần nay toàn là chị hỏi thăm tình hình của em, tới giờ em chưa từng chủ động gọi điện thoại cho chị, sao hôm nay lại tốt tính thế?”.
Nghê Lạc đầu bên kia vừa nghe thế, hiển nhiên rất bất mãn, còn ngụy biện: “Ai bảo mỗi lần em định gọi cho chị thì chị lại gọi đến trước? Hừm, thần giao cách cảm thật thảm hết chỗ nói mà!”.
Nghê Gia cười xì một tiếng: “Được rồi, em ở đâu?”.
“Cổng tây trường chị này, chị có muốn ăn món gì không?” Hôm nay cu cậu Nghê Lạc lại chu đáo ngoan ngoãn bất ngờ thế này.
“Thịt nướng Mexico!” Nghê Gia khoác túi, ra khỏi ký túc xá, “Lâu lắm rồi chưa ăn thịt, nướng sẵn đi chờ chị nhé”.
Nghê Gia thoải mái khoái trá suốt đường, đi đến quán thịt nướng, lên tầng đẩy cửa đi vào thì thấy em thỏ trắng Nghê Lạc đang cười híp mắt nhìn cô, bên cạnh còn có một người mặt mày tuấn tú, thanh cao lạnh nhạt.
Việt Trạch!
Nghê Gia: “...”.
Cô thật muốn đập cửa đi ra ngoài luôn cho rồi, nhưng thịt nướng trên bàn lại đang “xèo xèo”, giống như đang mời mọc “Ăn tôi đi, ăn tôi đi”, rất hấp dẫn...
Tiêu chuẩn của một kẻ háu ăn chính là, vĩnh viễn không được gây khó dễ cho đồ ăn!